3
Trước đây, vì để giữ gìn lòng tự trọng của Sở Thịnh, sau khi tốt nghiệp, tôi đã từ chối khi ba đề nghị mua một căn hộ cho tôi để chung nhà với Sở Thịnh ở gần công ty.
Nhưng giờ đây, tôi không cần nữa.
Tôi rút điện thoại ra gọi cho ba: “Ba, trước kia ba sẽ mua cho con một căn hộ đúng không? Con muốn đi xem thử.”
Ba tôi có hơi kinh ngạc: “Sao tự nhiên lại thay đổi ý định?”
Tôi im lặng thật lâu, rồi mới : “Ba, con và Sở Thịnh chia tay rồi.”
Ba tôi cũng im lặng, một lúc lâu sau mới : “Không sao, để ba tới an ủi con, đừng buồn.”
Ngày hôm sau, khi tôi nhận chìa khóa Bentley từ tay ba, tôi quả thật cảm thấy an ủi.
Ba tôi còn nhờ nhân viên cửa hàng 4S đưa cho tôi một tấm card: “Con ngoan, dù không có người đàn ông khác thương con, ít nhất con vẫn còn có ba.”
...
Tôi không biết nên cảm hay nên đau lòng.
...
Ba tôi chuyển tiền cho tôi, để tôi trực tiếp đi tìm người môi giới và ký hợp đồng mua nhà.
Theo địa chỉ ba cung cấp, tôi chạy thẳng đến Hoàn Vũ Nhất Hào.
Kết quả là tôi đã vòng vèo trong bãi đỗ xe mấy vòng mà không tìm lối ra, cuối cùng lại cờ gặp phải hai khuôn mặt quen thuộc.
Sở Thịnh tôi ngạc nhiên: “Sao lại ở đây?”
Anh ta mặc bộ vest rất chỉnh tề, toàn thân đều lộ rõ logo LV, dường như sợ người khác không biết mình có tiền. Thẩm Gia Đường đứng cạnh, nắm tay ta.
Hóa ra gia đình Thẩm Gia Đường có tiền, cũng đã mua căn hộ ở khu này.
Tôi nhướn mày.
Xem ra Thẩm Gia Đường đúng là một bạch phú mỹ.
Căn hộ nhỏ nhất ở Hoàn Vũ Nhất Hào cũng cần tới 60 triệu.
Có thể tùy ý mua căn phòng ở đây, điều kiện gia đình cũng đủ thấy rõ.
Sở Thịnh liếc tôi, từ đầu đến chân tôi chỉ có áo sơ mi và quần jeans, ánh mắt đầy vẻ chế giễu:
“Chắc không phải... đến đây để mua nhà đấy chứ?”
Giọng ta mang đầy vẻ mỉa mai.
Tôi cũng không có ý định phản ứng lại ta.
Nhưng bị lời của ta chọc tức, tôi không nhịn , trong lòng tức giận buột miệng ra.
"Vậy thì sao?"
Sở Thịnh gần như lập tức lớn.
"Cô đúng là tôi c.h.ế.t mất. Cô sẽ không phải là bị tôi ném đi rồi bị kích nên tâm lý rối loạn đấy chứ?”
"Cô biết giá nhà ở đây bao nhiêu không?"
"Ít nhất cũng 20 vạn một mét vuông! Với điều kiện gia đình , ba mẹ phải đào than đá từ thời Chiến quốc mới đủ tiền mua nổi căn hộ này!"
Tôi ngẩn người một chút, lúc này mới hiểu ra.
Nửa năm trước, Sở Thịnh cố hỏi tôi về hoàn cảnh gia đình, lúc đó tôi vô một câu “đào than đá".
Tôi tưởng rằng đó chỉ là lời bông , vì nhà tôi nghề khai thác than, chẳng có gì xấu cả.
Nhưng dường như từ ngày đó, thái độ của Sở Thịnh đối với tôi bắt đầu thay đổi, chẳng bao lâu sau ta đã đề nghị chia tay và ở bên Thẩm Gia Đường.
Thật đúng là một tên rất thực tế.
Tôi không muốn thêm gì với tên đàn ông này nữa, quay đầu định đi.
Không ngờ ngay lúc này, bên cạnh bỗng nhiên vang lên một tiếng ồn ào.
Một phụ nữ với giọng chói tai, thủng màng nhĩ: "Vòng cổ của tôi đâu rồi! Có ai thấy vòng cổ của tôi không?
"Rõ ràng là rơi ở đây!
"Có phải ai nhặt trộm rồi giấu đi không? Vòng cổ của lão nương là Bulgari đầu rắn đính đầy kim cương! Hơn bốn trăm triệu đấy, trời ạ! Đúng là không biết xấu hổ!"
Bạn thấy sao?