【Ngoại truyện Lâm Phương Hạ】
Người đầu tiên của tôi là Sở Thịnh.
Nhưng mối đầu của tôi lại là Cố Khải Đông.
Tôi là con của một ông trùm ngành than đá, điều này ở quê tôi ai ai cũng biết.
Từ nhỏ, mọi người đều nịnh bợ tôi trước mặt sau lưng lại bàn tán, tôi thô kệch, quê mùa.
Tôi rất đơn. Không có lấy một người .
Cho đến khi tôi suýt bị bắt cóc hồi cấp hai, ba tôi mới nhận ra môi trường ở thành phố này không thích hợp để tôi tiếp tục học.
Sau kỳ thi lên cấp ba, ba gửi tôi đến nhà một người thân ở Thâm Quyến.
“Hạ Hạ, đến đó, sẽ không ai biết con là con ông chủ than đá. Con hãy sống như một người bình thường và hạnh phúc.”
Gia đình đó có một Cố nghiêm nghị hiền lành, một Cố xinh đẹp, dịu dàng như ánh nắng.
Và còn có Cố Khải Đông.
Anh lớn hơn tôi hai tuổi, chỉ vừa đủ để coi là người cùng thế hệ lại chín chắn đến kỳ lạ.
Anh là ánh sáng chói lòa, đầy tài năng và nỗ lực, như thể sinh ra để tỏa sáng.
Tôi mãi không quên buổi chiều hè năm ấy ở sân bay, khi dòng người tấp nập không ngừng.
Chàng trai cao gầy giơ một tấm biển ghi tên tôi, ánh mắt cong cong, giọng trong trẻo:
“Lâm Phương Hạ?”
Lúc ấy, tôi nghĩ: Quả thật có những người sinh ra để tỏa sáng.
...
Năm đó, tôi học lớp 10, còn học lớp 12.
Anh đỗ vào Đại học Bắc Kinh, còn tôi chỉ là một học sinh bình thường.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi muốn phấn đấu vì một điều gì đó.
Suốt hai năm sau đó, mỗi đêm kiên nhẫn chỉnh sửa phát âm tiếng Anh cho tôi, giảng giải những bài toán phức tạp.
Bàn học của tôi luôn xuất hiện những cuốn sổ tay tự tay ghi chép, đầy các lỗi sai tổng hợp kỹ lưỡng.
Phòng của chỉ cách tôi một bức tường.
Trong đêm yên tĩnh, mỗi âm thanh dép lê, tiếng nước chảy hay tiếng gõ đầu giường của đều trở thành nhịp điệu ru tôi ngủ.
...
Rồi vào Đại học Bắc Kinh. Trước ngày đi, xoa đầu tôi: “Anh sẽ chờ em ở Bắc Kinh.”
Vậy nên, hai năm sau đó tôi chưa từng lười biếng dù chỉ một chút.
Nhưng vào buổi chiều sau kỳ thi đại học, tôi hân hoan trở về nhà, lại vô nghe của mẹ trêu :
“Cháu đối xử tốt với con bé Phương Hạ thế, không lẽ định con dâu nuôi từ bé sao?”
Mọi người ầm lên, đầy ý bông .
Trái tim tôi đập thình thịch, cả người không biết đang hy vọng điều gì.
Nhưng ánh mắt thoáng hiện vẻ không vui, giọng lạnh hẳn:
“Cô ấy là em . Cô ăn cẩn thận.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi rơi xuống vực thẳm, như băng vỡ tan.
Tôi không dám hỏi , người thiếu niên mà tôi thích, tôi chỉ dám cẩn trọng ngắm từ xa, không dám liều lĩnh.
...
Năm thứ hai đại học của tôi, quyết định đi Harvard học thạc sĩ.
Trước khi đi, còn giúp tôi điền hồ sơ trao đổi sinh viên sang Harvard, ánh mắt dường như mang theo những cơn sóng ngầm:
“Nhớ nộp đơn. Hè này sẽ đợi em ở Boston.”
Nhưng lúc ấy, tôi không hiểu ánh mắt ấy.
Cũng vào năm đó, tháng 5, tôi gặp Sở Thịnh.
Lúc đó, Cố Khải Đông vừa rời đi, tâm trạng tôi rất sa sút. Sở Thịnh luôn , dỗ dành tôi, thậm chí vì bảo vệ tôi mà đánh nhau với kẻ say rượu.
Cậu thiếu niên 19 tuổi nằm trên giường bệnh, cánh tay quấn đầy băng gạc miệng vẫn nở nụ :
“Cảm không? Có muốn lấy thân báo đáp không?”
Tôi im lặng thật lâu, rồi đồng ý.
Tôi nghĩ, ánh nắng chói lòa của Boston không thuộc về tôi, thì tôi nên trân trọng ánh trăng trước mắt.
Tôi không đến Harvard, mà ở lại Bắc Kinh.
...
Ngày 16 tháng 8 năm ấy, sinh nhật 18 tuổi của tôi, Cố Khải Đông gọi điện thoại:
“Hạ Hạ, ra ngoài cửa sổ đi.”
Ngoài cửa, pháo hoa nổ tung, rực sáng cả bầu trời.
Anh : “Chúc mừng sinh nhật 18 tuổi, bé.”
Đêm ấy, tôi khóc nghẹn ngào, âm thầm lời tạm biệt với chàng trai từng khiến thanh xuân của tôi bừng sáng.
...
Ba năm bên Sở Thịnh, tôi nghĩ mình đã là một đủ tốt.
Nhưng ta, từ một thiếu niên đầy nhiệt huyết, bây giờ chỉ còn là một con người thực dụng.
Nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, tôi thất thần.
Cố Khải Đông ôm lấy tôi từ phía sau:
“Sao ? Lạnh à?”
Tôi , vòng tay ôm cổ :
“Không. Ánh dương của em đã quay lại, em sẽ không bao giờ thấy lạnh nữa.”
【Ngoại truyện Cố Khải Đông】
1
Tôi thích Lâm Phương Hạ, nhất kiến chung .
2
Cô ấy chưa bao giờ là em . Tôi chỉ để không ai có cơ hội bàn tán hay tổn thương ấy.
Dù sao đi nữa, ấy là người của tôi, không phải của ai khác.
3
Điều tôi hối hận nhất là: Không kịp tỏ vào sinh nhật 18 tuổi của ấy.
Tràng pháo hoa năm đó, vốn dĩ tôi hy vọng sẽ là chứng nhân cho việc chúng tôi ở bên nhau.
Tôi chỉ chậm trễ ba tháng, suýt nữa lại bỏ lỡ ấy cả đời.
4
Cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Gia Đường và Sở Thịnh là kế hoạch của tôi.
Đây là một ván đánh cược.
Tiền cược chính là điều quý giá nhất trong đời tôi.
Nếu ta thắng, tôi sẽ chấp nhận chấp nhận.
Nếu tôi thắng, ta cũng phải chấp nhận.
Và cuối cùng, tôi đã thắng.
5
Thật may mắn, ấy cuối cùng vẫn thuộc về tôi.
Bạn thấy sao?