Thậm chí có người đăng lên những bức ảnh từ hồi cấp ba, trong đó Cố Khải Đông xách cặp cho tôi, ngồi giảng bài cho tôi và một tấm ảnh xoa đầu tôi dưới ánh hoàng hôn.
Dù ảnh đã cũ và độ phân giải thấp vẫn có thể rõ vẻ mặt dịu dàng của chàng trai trong bức ảnh.
Cộng đồng mạng, đặc biệt là các trẻ, lập tức bùng nổ cảm :
"Con ông chủ mỏ than và công tử trùm bất sản, thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau. Trời ơi, quá xứng đôi!"
"Công tử nhà giàu vì lý tưởng mà từ bỏ hào môn, còn thiên kim thì một mực không rời xa. Trời đất, phim thần tượng cũng không dám diễn đâu!"
"Mọi người biểu cảm của cậu con trai khi kìa! Trời ơi, sao mà lúc nào cũng dịu dàng đến chứ? Anh ấy chắc chắn rất ấy!"
"Đồng ý! Tôi muốn cắn màn hình vì ghen tị mất thôi!"
Tay tôi không tự chủ mà chạm vào bức ảnh trên màn hình. Khi đó, Cố Khải Đông có vẻ trẻ trung hơn bây giờ, sống mũi cao thẳng, ánh hoàng hôn phủ lên khuôn mặt khiến trông như phát sáng.
Giống như… điều đó là thật.
Ánh mắt tôi khi ấy luôn dịu dàng và kiên nhẫn, dường như phủ một lớp ánh nước long lanh.
Anh thật sự thích tôi sao?
Nhưng nếu thì tại sao hồi đó…
Đột nhiên, một khuôn mặt lớn bất ngờ chiếm trọn tầm mắt tôi. Cố Khải Đông cúi người xuống gần sát tôi:
"Em đang xem gì thế?"
Tôi vội giấu điện thoại ra sau lưng, ấp úng:
"Không… không có gì cả."
Anh khẽ cong môi, trong mắt lóe lên tia tinh nghịch, như ánh nắng nhẹ nhàng mà khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Khoảng cách giữa và tôi lúc này rất gần, giọng trầm thấp pha lẫn hơi lạnh từ hơi thở lướt qua tai tôi:
"Có muốn suy nghĩ một chút không?"
“Suy nghĩ gì?"
Mặt tôi nóng bừng.
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên những lời của cộng đồng mạng, không biết có phải đang đến chuyện đó không?
Anh cúi người, giọng trầm tĩnh nghiêm túc:
"Hướng phát triển của thương hiệu bọn trong tương lai là tận dụng sức mạnh số hóa để tái tạo mô hình marketing và dịch vụ khách hàng mới cho ngành chăn nuôi.”
“Lâm Phương Hạ, kỹ sư IT, em có muốn gia nhập đội ngũ của bọn không?"
Tôi sững người, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác mất mát không thể gọi tên. Phải một lúc sau, tôi mới ủ rũ đáp:
"Vâng…"
"À, cái đó à."
"Để em suy nghĩ thêm."
Cố Khải Đông lại ghé sát hơn, hàng mi dài gần như chạm vào mặt tôi:
"Sao cảm thấy… em có chút thất vọng?"
"Hạ Hạ đang suy nghĩ điều gì ?"
Tôi giật mình, suýt chút nữa nhảy khỏi ghế:
"Không có…"
Nhưng chưa kịp đứng dậy, đã giữ tôi lại: "Hay là suy nghĩ thêm một chuyện nữa đi?"
Tôi hơi bực mình, lại định trêu tôi nữa sao?
Bực tức, tôi đáp:
"Không suy nghĩ gì hết!"
Cố Khải Đông nâng cằm tôi lên, đôi mắt đen láy ấy không hề mang chút ý cợt, không hài hước, mà chỉ phản chiếu hình ảnh tôi một cách chân thành. Trong ánh mắt ấy lấp lánh dịu dàng, sáng ngời như ánh sao.
Giọng hơi khàn, từng từ đều tràn đầy nghiêm túc:
"Hãy suy nghĩ xem có nên đáp ứng tâm nguyện của fan couple không. Được chứ?"
16
Ba ngày sau, tài khoản Weibo của Cố Khải Đông đăng bài viết đầu tiên:
"Xuân đến hạ qua, thu thu đông tàng.
Bốn mùa lặp lại.
Nhưng và em, bạc đầu không rời."Đi kèm là một bức ảnh, trong đó bàn tay của một người đàn ông nắm chặt lấy tay người phụ nữ, mang đậm cảm giác chiếm hữu.
Chiếc nhẫn kim cương vàng 8 cara của HW dưới ánh hoàng hôn phát ra ánh sáng lấp lánh, như thể gói trọn sự dịu dàng của cả thế gian.
Bạn thấy sao?