Sở Thịnh đuổi theo tôi khi thấy Cố Khải Đông, ánh mắt ta lập tức trở nên điên cuồng:
“Ở bên tôi thì giả vờ nghèo khó.”
“Kết quả, ở bên ta, lại phô trương sự giàu có? Cho ta lái siêu xe, sống trong biệt thự cao cấp?”
Tôi cạn lời.
Mới vài ngày trước, ta còn Cố Khải Đông là người giàu có, rằng tôi đang lợi dụng . Vậy mà bây giờ lại biến thành tôi bao nuôi ?
Ánh mắt Sở Thịnh đầy tức giận: “Anh ta chỉ là một kẻ nuôi heo! Rốt cuộc ta có gì hơn tôi?”
Tôi nhíu mày. Sao ta biết Cố Khải Đông trong ngành chăn nuôi?
Nhưng tôi thực sự chỉ muốn thoát khỏi ta ngay lập tức.
Tôi lạnh lùng gằn từng chữ:
“Anh ta điểm nào cũng hơn ! Anh vừa lòng chưa?”
Sở Thịnh còn định gì đó Cố Khải Đông đã bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy vai ta đẩy sang một bên. Nhân cơ hội này, tôi nhanh chóng lên xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, phía sau là giọng đầy oán hận như lời nguyền rủa của Sở Thịnh:
“Lâm Phương Hạ, thật tàn nhẫn! Được! Nếu đã , không ai trong chúng ta sống yên ổn!”
Nghĩ đến ánh mắt đầy sát khí của ta khi nãy, tôi không khỏi dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Cố Khải Đông nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Ánh mắt ấm áp của trong khoảnh khắc ấy đã xua tan hoàn toàn cơn gió lạnh của mùa đông tháng 12.
“Có đây, đừng lo lắng.”
12
Ba ngày sau, trên mạng đột nhiên lan truyền một tin tức.
"Tài tử Bắc Đại “lưu lạc” đầu đường bán thịt."
"Tốt nghiệp trường danh giá mà lại nghề hạ lưu? Nghiên cứu sinh Harvard cam chịu đồ tể sao?"Bài đăng kèm theo thông tin cá nhân của Cố Khải Đông cùng hình ảnh đang chặt thịt tại một quầy hàng trong chợ.
Vì sự đối lập mạnh mẽ giữa "Bắc Đại Harvard" và "đồ tể," trong phút chốc, bài đăng này ra một làn sóng bàn tán sôi nổi.
Ban đầu, các ý kiến đánh giá trái chiều dần dần, phần bình luận phía dưới bắt đầu thay đổi:
Nặc danh: Tốt nghiệp Bắc Đại Harvard cũng chỉ nghề bán thịt heo thôi sao? Học nhiều như có ích lợi gì?
Nặc danh: Thật sự là nỗi nhục của Bắc Đại! Làm mất mặt Bắc Đại chúng ta! Bôi đen danh tiếng!
Nặc danh: Đây chính là ví dụ tiêu cực về giáo dục Trung Quốc! Chúng ta vất vả bồi dưỡng con cái mười năm gian khổ thi đậu trường danh giá, không phải để mấy công việc chẳng ra gì như thế này! Để con cái thấy ví dụ như thế, sao chúng còn hăng hái phấn đấu?”
Chưa dừng lại ở đó, chẳng bao lâu lại xuất hiện tin nóng:
"Đồ tể Bắc Đại hóa ra là trai bao? Cùng phú bà ngồi siêu xe du lịch."
Thông tin này viết rất chi tiết, cho cảm của quần chúng càng thêm phẫn nộ. Làn sóng chửi rủa và khinh thường Cố Khải Đông không ngừng gia tăng.
Tôi nhấp vào xem tấm ảnh đó: một chiếc Bentley dài màu đen, Cố Khải Đông đang lái xe, ghế phụ có một người phụ nữ mờ mờ không rõ mặt.
Nhưng tôi nhận ra, đó chính là tôi.
Xem qua bối cảnh, đây chính là bức ảnh chụp bên ngoài công ty tôi ngày hôm đó.
Bên dưới bức ảnh còn cố ý kèm theo một bức ảnh Cố Khải Đông đang đeo găng tay cao su nghề chặt thịt, cố tạo sự tương phản, rõ ràng mang ý đồ bôi nhọ.
Trong đầu tôi vừa lóe lên một cái tên thì điện thoại liền rung lên. Là một số điện thoại lạ gửi tin nhắn:
"Sao rồi? Người đàn ông đang ngồi trong chiếc Bentley của bây giờ còn nổi không?"
Quả nhiên là Sở Thịnh!
Tôi chợt nhớ ra, Sở Thịnh đúng là có mấy người trong ngành truyền thông. Anh ta chắc chắn đã ra lệnh cho bọn họ tung tin đồn bất lợi này về Cố Khải Đông!
Tôi lập tức gọi lại số này hóa ra đó là một số giả!
Tôi giận dữ đá mạnh vào cái ghế bên cạnh.
Đáng chết!
Anh ta cố !
Anh ta dùng số giả, không để lại thông tin gì về mình, ngay cả khi giữ tin nhắn này cũng không có cách nào chứng minh là ta!
Bạn thấy sao?