Bạn Trai Phú Nhị [...] – Chương 10

Lấy tiền của ông già để cặp với trai trẻ? Đúng là thời đại mới có khác!

 

Khi tôi còn đang choáng váng vì chuyện này, bên ngoài cửa hàng bỗng vang lên một trận ồn ào.

 

Thẩm Gia Đường đang gắt gao nắm lấy vạt áo của Sở Thịnh: “Sở Thịnh! Nghe em giải thích đã!”

 

Tôi nhướn mày, chẳng lẽ Lưu tìm tới, bóc trần thân phận giả của ta rồi sao?

 

Sở Thịnh hai mắt đỏ ngầu, túm lấy cổ ta, kéo từ dưới đất lên, rồi giáng hai cái tát mạnh khiến khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Gia Đường lập tức sưng đỏ như bánh bao hấp.

 

Trong miệng ta còn mắng chửi:

 

“Đồ khốn kiếp! Một chiếc giày rách bị người ta chơi chán mà dám giả bạch phú mỹ trước mặt tôi? Xem tôi như lốp dự phòng?”

 

Sắc mặt Sở Thịnh trở nên điên loạn: “Cô tôi mất Lâm Phương Hạ! Mất hết tiền đồ! Mất tất cả những gì vốn thuộc về tôi! Cô đi c.h.ế.t đi!”

 

Anh ta càng bóp chặt hơn, Thẩm Gia Đường gần như không thở nổi, cả mặt nghẹn đến đỏ tím.

 

Cuối cùng, nhờ người qua đường không chịu nổi mà lao vào kéo ta ra, Thẩm Gia Đường mới thoát khỏi cái chết.

 

Qua lớp kính xe, tôi và ba tôi ngồi bên trong, sững sờ đến mức không thốt nên lời.

 

Một lúc lâu sau, ba tôi mới nhịn không mà cảm thán: “Sao con lại dây vào loại người như thế này?”

 

Nhìn biểu cảm điên cuồng của Sở Thịnh, tôi gần như có một thoáng cảm giác như chính mình bị bóp cổ. Tôi ôm lấy cổ, vẫn còn sợ hãi:

 

“Đúng là mắt bị mù, mê muội mà! Sau này nhất định phải cẩn thận hơn!”

 

11

 

Hôm đó, sau sự việc ấy, Sở Thịnh bắt đầu điên cuồng quấy rầy tôi. Tôi chặn tài khoản này thì ta lại lập tức đổi tài khoản khác, dáng vẻ như thể nhất quyết không chịu buông tha.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành phải đổi luôn cả tài khoản liên lạc của mình.

 

Nhưng không ngờ, ngay trong giờ việc, Sở Thịnh đã tìm đến công ty tôi chuyện.

 

Trước mặt hàng nghìn đồng nghiệp trong công ty, ta quỳ gối trước mặt tôi:

 

“Hạ Hạ, thật xin lỗi… Xin em hãy tha thứ cho .

 

“Trước đây là sai, không nên nhất thời mê muội mà chia tay em.”

 

Nói đến đây, cảm của ta đột nhiên trở nên kích :

 

“Nếu trước đây em cho biết ba em là nhà đầu tư của công ty, dựa vào mối quan hệ của ông ấy, ở Thiên Hợp có thể thăng tiến không gì cản nổi. Làm sao lại để bị loại đàn bà hạ tiện như Thẩm Gia Đường mê hoặc cơ chứ!”

 

Ngay sau đó, ta lại tôi với ánh mắt chan chứa cảm:

 

“Em nghĩ lại xem, những khoảnh khắc ngọt ngào của chúng ta trước đây… Bảo bối, cho thêm một cơ hội đi! Tình thời học sinh mới là thuần khiết nhất, thật lòng em mà!”

 

Nhìn màn trình diễn chẳng khác nào người mắc chứng rối loạn tâm thần của ta, tôi một lần nữa bị sự không biết xấu hổ của hắn cho vượt quá giới hạn chịu đựng.

 

Tình ?

 

Tôi thầm rủa: “Yêu cái đầu nhà ! Anh đúng là sỉ nhục !”

 

Lúc đó vừa đúng giờ tan tầm, người qua lại đông đúc, ai đi ngang qua cũng len lén về phía tôi và Sở Thịnh.

 

Thậm chí, tôi còn thấy có người đã bắt đầu lén lút quay phim lại.

 

Sở Thịnh bất chấp tất cả, không biết xấu hổ là gì tôi vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi!

 

Nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của ta ngày hôm đó, tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi.

 

Hiện tại ta đã không còn công việc, cũng không còn phú bà nào chống lưng, ai mà biết kẻ tâm thần này sẽ ra những chuyện quá khích gì?

 

Không thể chọc vào thì cũng phải trốn thôi! Tôi vòng qua người ta, lấy túi xách rồi vội vàng rời khỏi công ty.

 

Buổi tối, Cố Khải Đông hẹn tôi đi ăn. Chiều nay không có việc gì nên tôi nhờ mang xe của tôi đi bảo dưỡng.

 

Lúc này, vừa bước ra khỏi cửa, tôi đã thấy dáng người cao ráo của người đàn ông đang thoải mái dựa vào thân xe. Áo khoác buông lỏng của khẽ bay lên theo làn gió, dường như trong tiết trời lạnh giá của tháng 12, chẳng hề cảm thấy rét.

 

Không hiểu vì sao, từ lúc Sở Thịnh xuất hiện, trái tim tôi đã không ngừng đập loạn. Nhưng chỉ cần thấy Cố Khải Đông, trong khoảnh khắc ấy, tôi lại cảm nhận một loại cảm giác an toàn kỳ lạ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...