Trang cuối cùng, phần chữ ký của đã hoàn tất. Chỉ còn chỗ trống dành cho chữ ký của tôi.
Thì ra đã chuẩn bị sẵn sàng để cắt đứt mọi thứ với tôi…
Ở nhà quá lâu, cố vấn học tập nhắn tôi nhanh chóng quay lại trường.
Lúc sắp đi, Cố Cẩn Thừa lại nhét cho tôi thêm một vali tiền mặt, hỏi: “Em có muốn áo sơ mi không, cởi cho em luôn?”
“Không.”
Tay đang mở cúc áo thì khựng lại, hơi luống cuống: “Vậy… để tặng em?”
“Không cần.”
“…Hay là đi với nhé?”
Cố Dật bước tới, nhận lấy vali của tôi.
Tôi không từ chối, cùng ta lên xe rời đi.
Hơn một năm ở bên nhau, Cố Dật nhanh chóng nhận ra tâm trạng tôi không ổn.
“Không sao cả, dừng lại trước vực vẫn kịp. Dù gì hai người cũng chưa đăng ký kết hôn mà.”
“Anh yên tâm, chia tay rồi tôi cũng không quay lại với đâu.”
“Hứa Nguyện, tim chỉ có một, em ơn đừng đập nát nữa.”
“Im đi, vác đồ.”
Đúng là một nhà, không ai tử tế cả.
20
Ngày tháng ở trường trôi qua rất nhanh. Cả ngày với mấy đứa cùng phòng, tôi cũng không còn mấy lúc nghĩ đến Cố Cẩn Thừa.
Cho đến một hôm, Lâm Lệ Sa tìm đến.
“Cô là Hứa Nguyện?”
“Có chuyện gì?”
“Tôi là…”
“Lâm Lệ Sa, cũ của Cố Cẩn Thừa. Cô sẽ không định đưa tôi năm triệu để bảo tôi rời khỏi ấy chứ?”
Đồng tử ta hơi co lại, rồi dứt khoát rút ra một tấm thẻ ngân hàng đặt thẳng lên bàn.
Ở đây là một triệu…”
“Từ từ đã chị ơi, thời nay nhà giàu mà không có vài trăm tỷ thì ai dám ra đường chơi lớn? Hay chị gom đủ tiền rồi quay lại nha?”
Lâm Lệ Sa đập bàn bật dậy, chỉ thẳng vào mặt tôi chửi: “Con đĩ!”
Quả nhiên ăn đồ Tây nhiều quá là quên mất văn hóa truyền thống dân tộc.
“Tôi không thích hành hạ người già, đi đây.”
“Cô…”
Màn kinh điển tạt nước vào mặt tuy muộn vẫn tới.
Khi nước sắp tạt thẳng vào mặt, một bóng đen vụt tới chắn trước tôi.
Bộ vest đắt tiền của Cố Cẩn Thừa lãnh trọn một bát nước lạnh thay tôi.
Lâm Lệ Sa hoảng hốt, lắp bắp “Cố Cẩn Thừa… sao lại ở đây?”
“Tôi gọi ấy tới đấy.”
Vừa nhận tin Lâm Lệ Sa muốn gặp, tôi lập tức gọi cho Cố Cẩn Thừa: “Bạn cũ hẹn gặp tôi để đánh nhau, nếu không đến thì tôi xử đẹp luôn.”
Bạch Nguyệt Quang quả nhiên có sức mạnh ghê gớm, đến còn nhanh hơn cả tên lửa.
Tôi cầm ly nước trên bàn hắt thẳng lại, rồi thẳng thừng đẩy cửa bỏ đi.
Cố Cẩn Thừa vội vàng chạy theo.
“Gì đây? Muốn trả thù giúp ta à? Muốn đánh tôi không?”
Anh chẳng gì, bế thốc tôi lên, ném luôn vào xe.
21
Anh đặt tôi ngồi xuống ghế phụ, rồi cúi xuống tháo giày cao gót của tôi ra.
Vì muốn “khí thế không thua kém ai”, tôi cố mang giày cao gót tới gặp Lâm Lệ Sa.
“Chân không đau à?”
Anh nắm lấy bàn chân tôi, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lực vừa đủ, tay lại ấm, khiến tôi suýt nữa quên mất… chúng tôi vẫn đang giận nhau.
“Anh cũng từng xoa chân cho Lâm Lệ Sa thế này à?”
“Không.”
“Không tin. Hôm nay tới nhanh thật, đúng chuẩn ‘ánh trăng trắng’.”
“Anh sợ em bị bắt nạt.”
“Ai cần lo.”
“Cho lo… không?”
Tư thế ngồi thấp hơn, ngẩng đầu lên, trông chẳng khác gì một cún ướt sũng.
Không đúng, là một ông chó ướt sũng.
“A Nguyện, thời gian này nghĩ rất nhiều. Có lẽ tuổi tác không còn hợp để đương như trai trẻ, nên mới ra những chuyện khiến em buồn. Nếu em thật sự muốn hủy hôn, thì ký vào bản hợp đồng này đi.”
Anh lấy ra một tập tài liệu — chính là bản tôi thấy trong thư phòng.
“Dù chúng ta chưa cưới, tuổi thanh xuân của em là vô giá. Trong hợp đồng ghi những căn nhà và cổ phần này, xem như bồi thường cho em.”
Tôi không biết Cố Cẩn Thừa có bao nhiêu tài sản.
Nhưng chỉ riêng thứ liệt kê trong đó… đã đủ để mua lại cả tập đoàn nhà tôi.
Chỉ cần ký tên, tôi sẽ có rất nhiều tiền.
“Em… thật sự muốn ký à?”
Giọng run run, đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Thật ra còn rất nhiều tiền. Em… có muốn đòi thêm không?”
“Tới mức nào?”
“Nhiều… nhiều lắm.”
“Đều có thể cho em à?”
“Ừm.”
Vậy thì… khỏi ký nữa.
Bạn thấy sao?