Bạn Trai Nói Ba [...] – Chương 5

13

Vừa bước chân vào cổng trường, vali hành lý trên tay tôi đột nhiên bị ai đó nhấc bổng lên.

Cố Dật bước bên cạnh tôi, vẻ mặt nhàn nhã như không có chuyện gì. Trong mắt người ngoài, có lẽ chúng tôi vẫn là cặp đôi ngọt ngào ngày trước.

Chỉ riêng tôi biết, hành vi hiện giờ của ta điên rồ đến mức nào.

“Đúng là đứa con có hiếu, tôi sẽ bảo ba tăng tiền tiêu vặt cho.”

Không ngờ Cố Dật lại không nổi nóng, ngược lại còn đáp bằng giọng chắc nịch kỳ lạ: “Không sao đâu Hứa Nguyện, rất nhanh thôi, em sẽ biết mới là người hợp với em nhất.”

“Bộ tôi phạm tội nghiêm trọng lắm sao…”

Về đến ký túc xá, mở vali ra…

Trước mắt là một vali đầy tiền mặt đỏ rực.

Đây là “những món đồ cần thiết” mà ông kia chuẩn bị cho tôi…

Bất giác nhớ lại lần trước tôi buột miệng muốn cái Mac đời mới nhất.

Ông quay đầu mua ngay cái MacBook bản mới toanh, chỉ vào logo chữ Mac: “Cái Mac mà em muốn đây.”

Ừ thì, cũng… không sai mà.

14

Tuần thứ hai sau khi quay lại trường, Cố Dật gửi cho tôi một tấm ảnh: “Chương 1: Bạch Nguyệt Quang trở về nước.”

Tôi đáp: “Việc quan trọng bây giờ của là gỡ mấy app tiểu thuyết mạng ngôn đó đi.”

Anh ta có vẻ không phục, lại gửi tiếp vài “bằng chứng”.

Tên: Lâm Lệ Sa. Một cái tên nghe khá quen tai.

Tôi cố nhớ lại… cuối cùng cũng chợt nhận ra.

Trên kệ sách của Cố Cẩn Thừa có một chiếc hộp gỗ, bên trong là rất nhiều bưu thiếp đến từ khắp nơi trên thế giới. Mỗi tấm đều ký tên: LisaLin.

Tôi chưa từng hỏi . Ban đầu là vì không dám, sau này là vì… không muốn.

Không muốn nghĩ tôi trẻ con, chỉ biết loạn. Không muốn cảm thấy cuộc hôn nhân giữa chúng tôi chỉ như trò chơi.

Do dự hồi lâu, cuối cùng tôi chỉ nhắn một câu: “Tây Qua Pi thế nào rồi?”

Khoảng hai tiếng sau, bên kia mới nhắn lại: “Anh đang họp, em có thể xem camera ở nhà.”

Một cảm giác nhói lên lạ lùng khiến tay tôi run rẩy. Sự nghi ngờ cũng theo đó mà sinh ra.

Không hiểu sao, tôi lại nhắn tiếp cho Cố Dật: “Nói chuyện chút?”

Anh ta trả lời ngay: “Xuống lầu.”

Dưới ký túc xá, Cố Dật xách theo hai ly trà sữa – đúng vị tôi thích.

Tôi chẳng hứng thú chuyện cũ, chỉ muốn biết chuyện của Lâm Lệ Sa.

“Lâm Lệ Sa là mối đầu của Cố Cẩn Thừa thời du học. Sau khi tốt nghiệp, ta về nước khởi nghiệp, còn ấy thì muốn đi du lịch vòng quanh thế giới nên hai người chia tay.”

“Vậy giờ ta quay về gì?”

“Bà ngoại ta mất. Nếu đoán không lầm, thì bây giờ Cố Cẩn Thừa đang ở thành phố B – quê của Lâm Lệ Sa.”

Tôi không tin, liền mở Weibo của Cố Cẩn Thừa lên xem.

IP thật sự hiển thị ở thành phố B. Nhưng rõ ràng là đang họp mà…

Cố Dật vẫy vẫy tay trước mặt tôi: “Hứa Nguyện, ta hơn em 10 tuổi. Em tưởng ta là mẫu người hướng dẫn tận tâm che chở em mọi thứ, thực ra ta chỉ mê cơ thể trẻ trung của em. Mọi thứ đều là tính toán và lợi ích.”

“Anh lắm lời quá rồi đấy.”

“Em còn chưa biết, ba mẹ em đã chuyển một nửa tài sản của nhà họ Hứa cho Cố Cẩn Thừa đúng không?”

“Anh gì cơ?”

“Đó là cái giá để ta đồng ý cưới em. Nếu không, với điều kiện như ta, chẳng thiếu gì trẻ đẹp, sao lại chọn em?”

Tôi đá cho ta một cú thật mạnh: “Đẹp, thông minh, gia thế tốt — ai tôi cũng là chuyện đương nhiên, không có gì lạ cả. Đồ thần kinh!”

Cố Dật ôm chân, đau đến nhe răng trợn mắt, vẫn không quên hét với tôi: “Hứa Nguyện, rồi sẽ hối hận!”

15

Tôi một mình quay về nhà.

Tây Qua Pi chạy ra, meo meo meo không ngừng. Bồn cát vệ sinh thì đầy ứ, bát thức ăn và nước đều trống trơn. Hiển nhiên là… Cố Cẩn Thừa chưa từng quay về.

Tôi bước vào thư phòng. Chiếc hộp gỗ trên kệ sách cũng đã biến mất.

Tim tôi như trống rỗng, có cảm giác ai đó vừa đào mất một góc trong lồng ngực.

Tôi ôm mèo quay về nhà ba mẹ.

Thấy tôi về một mình, ba mẹ liền ngạc nhiên: “Sao về một mình thế? Cố Cẩn Thừa đâu rồi?”

Nước mắt tôi không kìm mà tuôn trào. Khóc đến mức không thở nổi, dù ba mẹ hỏi thế nào cũng không ra câu nào.

Lúc tôi ngăn ba mẹ đừng gọi điện cho Cố Cẩn Thừa, họ đã lờ mờ hiểu ra chuyện.

Tối hôm đó, tôi rất lâu rồi mới lại rúc vào lòng mẹ.

Hương thơm trên người mẹ rất dễ chịu, giống mùi của một cái cây lớn. Ở trong vòng tay bà, tôi cảm thấy mình bao bọc vững chãi, dẫu ngoài kia có giông bão cũng chẳng liên quan đến tôi.

“Mẹ ơi, mẹ thấy… kết hôn có tốt không?”

“Nguyện Nguyện thấy sợ rồi à?”

“Chỉ là… hơi hoang mang thôi ạ.”

Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng như đang kể chuyện cổ tích: “Tốt hay không, đều là cảm nhận chủ quan. Quan trọng nhất vẫn là cảm của con.”

“Con cảm thấy… mình không biết phải đối mặt với ấy thế nào.”

“Xem ra con mẹ thích người ta lắm rồi.”

“Không có đâu mà…”

Mẹ mỉm , rồi bảo: Chỉ khi thật sự thích một người, người ta mới chịu thay đổi chính mình để hòa hợp với người đó.

Ngẫm lại… đúng là như .

Khoảng cách mười tuổi giữa chúng tôi khiến tôi luôn cố tỏ ra trưởng thành, Những nét trẻ con và bướng bỉnh vốn có, tôi đành cất kỹ trong góc — để rồi chúng cứ thế mà mốc meo, biến chất theo thời gian.

16

Ngày thứ ba sau khi về nhà, Cố Cẩn Thừa đến. Không cần đoán cũng biết là ba tôi đã “mách lẻo”.

Để ba mẹ yên tâm, tôi đành theo về nhà.

Trên đường, Cố Cẩn Thừa cố gắng tìm chuyện để , toàn mấy chuyện kỳ cục.

“Em biết vì sao Chuối Sói thích ăn chuối không?”

“Không.”

“Vì hồi nhỏ ta khỉ nuôi HAHAHA…”

Giữa khoang xe yên tĩnh, tiếng của nghe vừa ngượng vừa lạc quẻ.

Chương 6 tiếp : 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...