Phòng mình thì không dám ngủ nữa, lỡ Cố Dật nửa đêm lên cơn thú tính thì khổ.
Thế là tôi lẻn vào phòng của Cố Cẩn Thừa.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp kính mờ lộ ra bóng người mơ hồ.
Đến lúc bước ra, tôi đã chui sẵn vào trong chăn.
“Hứa Nguyện?”
Tôi ôm chăn, rụt rè :
“Em muốn ngủ cùng .”
Những giọt nước từ mái tóc rơi xuống mặt, rồi lăn dọc theo đường viền cằm mảnh khảnh xuống tay tôi, lạnh đến rợn người.
“Em biết mình đang gì không?”
“Em sợ lắm, ngủ cùng nha?”
Cố Cẩn Thừa bất lực vén chăn lên, như bị điện giật lại đắp ngay lại:
“Sao em không mặc đồ?”
Bộ đồ ngủ ban nãy bị Cố Dật xé toạc, tôi chưa kịp thay bộ mới nên chỉ còn mặc mỗi quần lót.
Anh lập tức đứng dậy lấy trong tủ ra một bộ đồ ngủ nam, nhanh chóng mặc vào cho tôi.
Áo sơ mi của mặc lên người tôi như một cái váy, vừa vặn che đến mông.
Anh dứt khoát vứt luôn chiếc quần ngủ về lại tủ, rồi nằm xuống cạnh tôi.
Tôi lén lén lút lút nhích sát lại, cũng chỉ đưa tay chỉnh lại chiếc áo bị lệch trên người tôi.
Cấm dục đến mức bất thường.
Một đêm trôi qua hoàn toàn không có gì xảy ra.
Lời đồn quả thật không sai, đàn ông qua tuổi hai lăm chỉ thích… chuyện.
11
Sau khi đính hôn, Cố Cẩn Thừa lại càng bận rộn. Những đối tác liên quan đến nhà họ Hứa, cũng phải thay tôi đi xã giao.
Một tối nọ, tôi ra lấy nước, bất ngờ thấy ngồi một mình lặng thinh trong phòng khách.
Vừa chạm mắt nhau, phản ứng đầu tiên của là:
“Anh đánh thức em à?”
Tôi lắc đầu, hỏi sao thế.
Anh cũng lắc đầu: “Không có gì.”
Trong ấn tượng của tôi, việc gì cũng đều bình tĩnh tự tin, hiếm khi có vẻ bất lực như bây giờ.
Lại nhớ lời ba từng , dạo gần đây nhà họ Cố có một đối tác rất khó nhằn, mà còn bị đối thủ chơi xấu.
Tôi lấy giấy màu, cắt thành những hình người nhỏ, rải đầy dưới đất.
“Cố Cẩn Thừa, lại đây.”
“Hửm?”
Tôi kéo đến chỗ mấy hình nhân đó: “Dẫm!”
Anh chẳng hiểu gì, tôi liền mẫu, giẫm thật mạnh một cái.
“Cái này gọi là ‘dẫm tiểu nhân’, linh lắm đấy.”
“Anh là người theo chủ nghĩa duy vật.”
“Phương pháp của em cũng rất khoa học mà! Để em giúp dẫm trước nhé!”
Tôi vừa dậm vừa giẫm lên đám hình nhân nhỏ, miệng còn không quên rủ rê tham gia.
Sau màn “giẫm tiểu nhân”, khóe môi Cố Cẩn Thừa khẽ cong lên một đường cong nhàn nhạt.
Tôi tranh thủ đẩy cao khí thế, vừa bóp vai cho vừa nhỏ giọng thủ thỉ: “Hay mai em đi với nhé?”
“Em đi gì?”
“Giúp lấy nước sôi tưới chết chậu cây phát tài của đối thủ, thay thần tài nhà họ bằng Diêm Vương luôn.”
Cuối cùng bật .
Anh giơ tay bật nhẹ lên trán tôi một cái: “Nhà họ Hứa có em đúng là phúc lớn.”
Tôi ôm lấy cổ : “Vậy phúc này cho , có muốn không?”
“Muốn, tất nhiên là muốn rồi.”
12
Sáng hôm sau, trên bàn ăn không thấy bóng dáng Cố Dật. Cố Cẩn Thừa cậu ta đã về trường.
Lúc đó tôi mới chợt nhớ: mình vẫn còn là một nữ sinh đang tuổi ăn tuổi học.
Cố Cẩn Thừa đẩy vali hành lý đã chuẩn bị kỹ lưỡng ra trước cửa: “Đều là những món cần thiết, nếu thiếu gì thì với tôi.”
Tôi nhào tới ôm lấy người , tham lam hít lấy hương thơm trên người.
“Cố Cẩn Thừa, trên người có mùi đặc biệt lắm.”
“Là mùi của A Bối Bối à?”
“Không, là mùi chó con… rất dễ chịu.”
Anh sa sầm mặt, lập tức gỡ tôi xuống khỏi người.
Trường tôi ở thành phố bên cạnh, đường đi lại không quá thuận tiện, lần sau gặp lại không biết sẽ là khi nào.
“Anh để lại cho em một cái áo đã mặc đi.”
“Hứa Nguyện, em hơi bị biến thái rồi đấy.”
“Em muốn mà, em muốn mà~ là A Bối Bối mới của em mà, ơn nha, chồng ơi~”
Tôi cố ý kéo giọng nũng nịu gọi .
Ông này khẽ rùng mình, chỉ biết ho khan để che giấu sự bối rối.
“Vậy em vào tủ mà chọn đi.”
“Em chỉ muốn cái áo đang mặc, áo còn ấm cơ.”
Nói xong tôi liền bắt đầu cởi áo .
Anh vừa né vừa nửa đẩy nửa không, cuối cùng cũng cởi áo sơ mi ra, hai tay còn che lấy hai điểm hồng trước ngực, trông ngại ngùng đến lạ.
Càng gần tới trường, xe cộ đông hơn, sinh viên cũng bắt đầu xuất hiện nhiều trên đường.
Tôi ra ngoài cửa sổ, thấy một nhóm quen quen liền bảo Cố Cẩn Thừa dừng xe.
“Còn chưa tới nơi đâu.”
“Em thấy rồi, em đi cùng họ.”
Cố Cẩn Thừa dừng xe, lại không mở cửa ngay, mà quay sang tôi với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Gì ?”
“Ở trường… đừng đánh nhau.”
“Em có phải con nít đâu.”
“Học thì học, không học thì nhớ ăn đủ bữa.”
Không hiểu sao hôm nay nhiều một cách lạ thường.
Đúng lúc tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, bất ngờ kéo tôi ôm vào lòng: “Câu cuối cùng… không đương với mấy cậu trai con nít.”
Tôi bật thành tiếng, vươn tay xoa đầu : “Vậy ở nhà ngoan nhé, trông cả Tây Qua Pi cho em.”
Tây Qua Pi là con mèo hoang tôi mới nhặt về mấy hôm trước.
Anh miệng thì chê bai, vẫn mặc tôi nuôi nó trong nhà.
Bạn thấy sao?