Tôi đã thích thầm Từ Lâm suốt bốn năm. Để có thể thi vào cùng một trường đại học với cậu ta, tôi gần như đã phế đi nửa cái mạng mình.
Ban đầu tôi nghĩ rằng sau khi vào đại học, tôi sẽ tỏ với cậu ta, rồi chúng tôi sẽ ở bên nhau. Nếu không thuận lợi thì cũng sẽ chờ một chút sau đó mới ở bên nhau.
Thực tế chứng minh tôi đã đánh giá quá cao bản thân mình.
Khi cậu ta từng bước trở thành nhân vật nổi bật trong trường, ở đâu cũng các bắt chuyện, tôi... Đã lùi bước.
Nhưng ngay cả như , tôi vẫn quen thói dậy sớm mua bữa sáng, giữ chỗ ngồi giúp cậu ta.
Bất cứ tin nhắn nào Từ Lâm gửi đều tôi phản hồi ngay lập tức, rồi tôi ngồi chờ đợi tin nhắn trả lời từ cậu ta.
Sau khi chơi trò thoát phòng tối, về ký túc xá, cùng phòng vây quanh tôi, lần lượt hỏi tôi có thành công không.
Tôi chớp mắt, không chắc chắn lên tiếng: "Có thể coi như... Thành công!"
Sáng hôm sau, chuông báo thức trên điện thoại vang lên đúng giờ. Tôi mở mắt mà không cảm thấy buồn ngủ, tắt chuông không dậy.
Sau nửa phút im lặng, cùng phòng lần lượt ngồi dậy, do dự hỏi tôi: "Hoa Hoa, sao cậu... Không đi mua bữa sáng?"
Tôi dụi dụi mắt, nhanh chóng trèo xuống giường.
Tôi bước vào lớp học với đôi mắt hơi sưng, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Tôi vừa uống sữa đậu nành, vừa kim đồng hồ từ từ chỉ đến 6 giờ. Gần như cùng lúc, Từ Lâm và vài vừa chuyện vừa bước vào.
Cậu ta quanh một lượt rồi nhíu mày ngồi xuống bên cạnh tôi: "Sao lại chọn chỗ này?"
Tôi nuốt sữa đậu nành trong miệng: "Tôi muốn ngồi ở đây."
"Thôi, đưa tôi bữa sáng đi!" Cậu ta đưa tay ra.
Sau khi uống hết chút sữa đậu nành cuối cùng, tôi dùng giấy lau miệng, bình tĩnh : "Tôi chỉ mua một phần."
Từ Lâm hơi ngạc nhiên, còn đang định đó, một người đàn ông lạ mặt đã bước lên bục giảng.
Căn phòng vốn đã yên tĩnh lập tức trở nên im lặng.
Người đàn ông trên bục giảng mặc áo sơ mi đơn giản, tay xắn đến khuỷu tay, trên sống mũi đeo một cặp kính không gọng.
Anh cầm một viên phấn viết ba chữ "Tống Kỷ Dương" đầy mạnh mẽ lên bảng đen rồi quay lại :
"Xin chào mọi người, tôi tên là Tống Kỷ Dương. Thầy Dương đi công tác, tôi sẽ dạy các trong thời gian này."
Khi lời vừa dứt, trong lớp xuất hiện một làn sóng xôn xao, dù tiếng bàn tán có nhỏ đến đâu cũng có thể nghe rõ.
Bọn họ đang : giáo viên dạy thay này đẹp trai quá.
Tôi xoay xoay cây bút trong tay, hồi tưởng lại những gì Tống Kỷ Dương vừa . Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, tôi vô thức nhỏ giọng đồng : "Đúng là đẹp thật."
"Lạc Hoa Hoa, cậu ai đẹp ?" Từ Lâm quay đầu, giọng lạnh lùng hỏi tôi.
Tôi chỉ vào bảng : "Tôi chữ đẹp."
Có lẽ vì chưa ăn sáng hoặc vì chỗ ngồi không tốt, cậu ta không với tôi câu nào trong suốt tiết học hơn một tiếng.
Trong giờ nghỉ giữa giờ, Từ Lâm cũng quay lưng lại chuyện với các ngồi phía sau.
Tôi đội mũ hoodie, nằm gục trên bàn ra ngoài cửa sổ, mặc cho những ký ức trôi qua trong đầu.
Mãi đến câu của Tống Kỷ Dương "Xin mời một sinh viên lên trả lời câu hỏi này" kéo tôi trở lại với thực tại.
Nhìn thấy màn hình toàn chữ tiếng Anh, tôi lặng lẽ cúi đầu.
"Xin mời nữ đội mũ có một cái tai lên trả lời."
Tôi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm. May quá, mũ của tôi có hai cái tai, rồi tôi tức khắc ngồi thẳng lưng lên.
Một hồi lâu sau, không ai đứng dậy.
Tống Kỷ Dương lại lặp lại một lần nữa.
Từ từ, có càng nhiều ánh mắt đổ dồn vào tôi.
Tôi nghi ngờ sờ lên chiếc mũ trên đầu, hoảng sợ phát hiện tại sao chỉ còn một bên tai thôi!
Suy đi nghĩ lại chỉ có một khả năng, hôm qua tôi chơi trò trốn thoát trong phòng kín, đã bị NPC kia kéo rơi lúc hoảng loạn.
Tôi khó khăn đứng dậy, hoàn toàn không nghe gì từ tiết học vừa rồi, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Tôi mặt mày ủ rũ cầu cứu Từ Lâm bên cạnh.
Cậu ta lại thẳng phía trước, không có phản ứng gì.
Một người cùng phòng ở hàng ghế trước cố gắng dùng khẩu hình cho tôi. Đúng lúc tôi cẩn thận chăm phân tích ấy gì thì giọng trong trẻo của Tống Kỷ Dương cất lên.
“Bạn nữ phía trước có thể lớn hơn không? Bạn ấy không nghe thấy đâu.”
… Người cùng phòng lập tức lạnh lùng quay đi.
Sau đó tôi không trả lời , Tống Kỷ Dương cũng không khó tôi.
Sau giờ học, Từ Lâm không một câu nào, cầm sách rồi đi thẳng.
Bạn cùng phòng như nhận ra có điều gì không ổn, hỏi tôi và cậu ta đã xảy ra chuyện gì.
Tôi vô tư: ”Haha, không có gì.”
Về đến ký túc xá, tôi leo lên giường, đầu óc rất mệt, mắt cũng mệt, chẳng thể nào ngủ .
Các cùng phòng cũng không ai dám lớn.
Tôi nửa tỉnh nửa mơ nằm trên giường mà không biết đã trôi qua bao lâu, ba ấy lần lượt thốt lên:
“ĐM!”
“ĐM!”
“ĐM!”
“Lạc Hoa Hoa, không phải cậu là thành công rồi sao?”
Tôi nhíu mày, mở điện thoại, thấy cập nhật mới nhất trên vòng bè:
“Tôi rất dễ theo đuổi, chỉ giới hạn ở em thôi.”
Kèm theo là một bức ảnh chụp từ phía sau.
Là Từ Lâm đăng.
Tôi nhận ra bóng dáng đó, là Chu Tiêu, người con đã hỏi xin số WeChat Từ Lâm trên sân thể thao năm ngoái, chuyên ngành múa.
Đối diện với câu hỏi của các cùng phòng, tôi miễn cưỡng : ”Thành công khiến tớ quyết định từ bỏ cậu ta rồi.”
Tối hôm đó, tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế khán đài bên sân vận . Gió thổi mát mẻ, tôi thấy Từ Lâm nắm tay Chu Tiêu đi về phía mình dưới ánh đèn mờ ảo.
Tuy nhiên, khi tôi quay người chuẩn bị rời đi thì cậu ta gọi tôi lại.
“Lạc Hoa Hoa, giới thiệu một chút, đây là tôi, Chu Tiêu.”
Cậu ta vừa vào mắt tôi vừa lên tiếng, tay còn lại ôm lấy vai Chu Tiêu.
Không hiểu sao, tôi lại nhớ đến câu cậu ta đã đăng:
Tôi rất dễ theo đuổi, chỉ giới hạn ở em thôi.
Tôi nắm chặt gấu áo, cơn đau từ trái tim lan ra, phủ khắp toàn bộ cơ thể. Tôi ngẩng đầu Từ Lâm, gằn từng lời từng chữ : ”Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong tôi lập tức rời đi, không cho cậu ta thêm cơ hội thêm câu nào.
Tôi đi lang thang không mục đích ra bờ sông, hai bên đường không có ai, ngồi xuống đất mà khóc.
Tôi càng khóc càng thấy buồn, càng buồn lại càng khóc dữ hơn.
Sau đó tôi không còn sức nữa, vừa nghẹn ngào vừa lau nước mắt, chuẩn bị đứng dậy về ký túc xá thì bỗng nhiên có một tiếng ho nhẹ phía sau.
Tôi sợ đến mức chân đã tê từ trước lại càng mềm nhũn, ngã thẳng xuống sông.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, tôi người ta một tay kéo vào lòng.
Đầu tôi va vào ngực người đó, trong một khoảnh khắc cảm thấy choáng váng, chỉ biết trái tim đang đập thình thịch.
Bàn tay ở thắt lưng nhanh chóng buông ra, trước mắt tôi xuất hiện một gương mặt quen thuộc.
Tống Kỷ Dương.
Tôi: ”…”
Vừa rồi… Chẳng phải là không có ai sao?
“Khụ, tôi thấy em trái phải, lại không ra sau lưng.”
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức muốn chạy.
Một bên tai còn lại của mũ bị kéo giữ lại.
Giọng mang ý rõ ràng: “Còn bên tai kia thì sao? Có cần không?”
Bạn thấy sao?