“Với cả, hôm đó ấy đến buổi đấu giá vì nghe có nhiều món liên quan đến , ấy muốn mua cho chị.”
Nghe đến đây, tôi ngẩn người.
Hôm đó tôi mải lo đấu khí, đúng là không để ý đã mua gì.
Thấy gã tóc vàng mặt mũi thảm , tôi không nhịn : “Được rồi, tôi biết rồi.”
Nghe tôi , gã như giải thoát, không đợi tôi hỏi thêm gì, đã nhanh chóng chạy mất dạng.
Tôi lục lọi trong bó hoa hồng trên tay, vẫn không thấy tấm thiệp hay lời nhắn nào, điện thoại cũng không có phản hồi.
Giờ tôi thật sự không đoán Tống Kiều An đang muốn gì.
Tôi đứng chờ thêm một lúc, và rồi, người thứ ba cầm hoa hồng xuất hiện.
Là trợ lý.
Tối qua ấy vừa xin nghỉ phép, mà giờ lại xuất hiện ở đây, trong khi bình thường chưa bao giờ nhận việc trong kỳ nghỉ.
“Chị, chị!” Cô hổn hển đưa cho tôi bó hoa hồng lớn: “Dù Tống cứ thích khoe khoang cảm trước mặt tôi, tôi thấy phiền, tôi vẫn thích trai xinh đẹp dính nhau!”
Cô đỏ mặt : “Tôi chỉ giúp ấy mang hoa thôi, tôi tuyệt đối tôn trọng quyết định của chị. Tôi sẽ không ép chị phải gì cả! Dù tôi rất thích ‘ship’ hai người, chị có chấp nhận hay không, tôi chỉ cần chị vui là .”
Tôi : “Thật ra Tống Kiều An có một thân phận rất tốt. Tôi lẽ ra phải thấy vui chứ, đúng không? Cô không nghĩ tôi đang quá à?”
“Hừm.” Cô trợ lý lau mồ hôi: “Dù giấu chuyện gì đi nữa, thì ấy cũng sai rồi. Bị và nhận lỗi là điều đương nhiên mà, đúng không?”
“Vả lại đây là chuyện giữa hai người mà thôi. Theo tôi thấy – ấy cực kỳ chị, chưa? Anh ấy hoàn toàn không nghĩ chị gì sai đâu.”
Cô trợ lý thêm: “Thôi, nhiệm vụ xong rồi! Tôi tiếp tục tận hưởng kỳ nghỉ của mình đây!”
Cô vẫy tay chào, tung tăng rời khỏi tầm mắt tôi.
Lần này, tôi tìm trong bó hoa hồng một tờ giấy gấp hình đầu chó nhỏ.
Mở ra, đó là một lá thư .
Nội dung giống hệt bức thư viết cho tôi lần đầu tỏ , chỉ thêm một câu ở cuối.
“Chó nhỏ mãi mãi là chó nhỏ, và nó sẽ luôn chị.”
…Hóa ra cũng biết tôi luôn nghĩ giống một chó nhỏ.
11
Trong khoảng thời gian tiếp theo, gần như ngày nào tôi cũng nhận quà và thư từ Tống Kiều An.
Nhưng không xuất hiện trước mặt tôi, chỉ nhắn tin vài câu “chị ơi” trên mạng, cũng không nhiều lời.
Thay vào đó, lấy danh nghĩa của mình náo khắp nơi, để cả thế giới đều biết rằng “Thái tử gia kinh thành” đang chuộc lỗi và cố gắng lành với .
Tôi không phản hồi gì về hành của , và cũng không vội xác nhận lại mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Thay vì ép buộc, kiên nhẫn và nghiêm túc lặp lại từng bước như lần đầu theo đuổi tôi.
Chủ trong mối quan hệ hoàn toàn nằm trong tay tôi, và để mặc tôi muốn gì thì .
Vài ngày sau là lễ kỷ niệm thành lập trường, tôi lại nhận lời mời từ thầy , đến dự với tư cách cựu sinh viên xuất sắc.
Hôm đó, xe của tôi bị hỏng nên tôi đến trễ hơn dự kiến.
Đi dọc theo lối vào hội trường, vừa ngẩng lên, tôi thấy Tống Kiều An đang đứng trên sân khấu diễn thuyết.
Anh thu lại vẻ mặt lạnh lùng, mỉm tôi.
Theo ánh mắt , các sinh viên liền rôm rả, đến mức tôi đã ngồi xuống mà tiếng trêu ghẹo vẫn chưa dứt.
Bài diễn thuyết của Tống Kiều An gần như kết thúc, sinh viên dẫn chương trình cầm mic, hỏi một câu trong kịch bản.
“Nếu thời đi học, ước mơ của là vực dậy công ty gia đình, thì hiện tại, khi đã thành công, còn ước mơ nào khác không?”
Người trên sân khấu suy nghĩ một lúc.
“Muốn chó nhỏ của chị, tính không?”
Sinh viên dưới hội trường lập tức ồ lên ầm ĩ, vừa vỗ tay vừa quay lại phản ứng của tôi.
…Dù là sinh viên đại học, sao linh tinh thế không biết.
Tôi không nhịn , che mặt hai tiếng, rồi nhỏ giọng xin lỗi ban lãnh đạo ngồi cạnh.
May mà sau khi xong, Tống Kiều An không thêm nữa, mà kéo chủ đề về đúng trọng tâm.
Ngồi dưới ánh đèn, tôi ngẩng đầu một cách nghiêm túc.
Những lời đồn dù có phóng đại thế nào, thì trong tôi vẫn giống như – sáng rực và ấm áp, tựa như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Bài diễn thuyết của tôi ngay sau bài của .
Tống Kiều An ngồi đúng vị trí tôi ngồi ban nãy, ngẩng đầu tôi giống như cách tôi đã với .
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp , khi tôi cờ liếc xuống hàng ghế khán giả và thấy chàng trai đẹp đến ngỡ ngàng này.
Đọc hết bài diễn thuyết theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn, tôi cũng nhận câu hỏi tương tự.
“Vậy ước mơ hiện tại của chị là gì?”
Tôi nghĩ một lúc: “Ước mơ… là mọi thứ suôn sẻ?”
Sinh viên bên dưới lại ồ lên lần nữa.
12
Khi tôi bước xuống sân khấu, Tống Kiều An đã chờ sẵn ở hậu trường.
Không biết tìm đâu ra bộ quần áo giống hệt lần đầu chúng tôi gặp nhau, giơ tay cầm điện thoại chặn tôi lại.
“Tôi là Tống Kiều An, Tổng giám đốc hiện tại của Tập đoàn Tống Thị,” đỏ mặt , mở mã QR trên điện thoại.
“Chị có thể quen tôi không?”
Tôi quét mã, hiện lên một bức thư mới tinh.
“Anh ngoài viết thư , tặng hoa, mua đồ ăn, thì còn chiêu nào mới không?” Tôi vừa vừa trách, không nhịn bật lớn hơn.
Tống Kiều An nghiêm túc : “Vì quá thích chị, nên cảm thấy gì cũng không đủ tốt, lại nghĩ không thể không gì cả.”
Tôi cất điện thoại vào túi: “Ngọt như mật.”
Anh rạng rỡ: “Vậy chị có thấy vui vì mấy lời ngọt ngào này không?”
“Tạm gọi là vui.” Tôi đáp. “Nhưng thật không may, chị cũng là một tổng giám đốc, mà lại là một người rất có chí tiến thủ. Bảo chị hậu phương là điều không thực tế. Dù vì , chị cũng sẽ không thay đổi bản thân như .”
“Vậy thì đúng rồi, chúng ta rất hợp nhau mà.” Anh .
“Chị không cần thay đổi gì cả, chỉ cần những điều khiến chị vui là . Nếu nhất định phải có người chăm lo gia đình, thì em có thể là người đó.”
Tống Kiều An tiếp: “Thật ra em vốn không phải người có chí hướng lớn lao gì. Nỗ lực điều hành mấy việc kinh doanh này, chỉ là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ em thôi.”
Anh nghĩ một lúc, rồi bổ sung: “Nếu chị muốn sinh con thì mình sinh, không muốn thì thôi. Thậm chí nếu chị muốn có con mà không muốn tự mang thai, em cũng sẵn sàng đổ tiền nghiên cứu để đàn ông có thể mang thai cho chị.”
“Chỉ cần là điều chị muốn, em đều có thể .”
“Vậy nếu chị muốn cả công ty nhà em thì sao?” Tôi trêu .
“Chủ tịch, em xin phép đi trước.”
“…Tôi: …”
Nếu tôi là người không có giới hạn, với kiểu đương điên cuồng này của Tống Kiều An, e rằng ngay cả việc đào hố chôn người, cũng sẽ sẵn lòng giúp tôi .
Nghĩ lại, chuyện “lộ bài” lần này của giống như đã nén tất cả những xung đột và bất hòa mà chúng tôi chưa từng có trong suốt mấy năm nhau, tạo nên một lằn ranh rõ ràng.
Vượt qua thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Không vượt qua thì đường ai nấy đi.
Nhưng khi tôi còn chần chừ ở bờ bên này, thì người bên cạnh đã không do dự mà bước qua, mang theo trái tim tôi từng nghi ngờ mà thẳng thắn chờ đợi.
“Ở bên ngoài cũng à? Những lời đồn thổi về , như thể là Diêm Vương ấy, từ đâu ra thế?” Tôi bật hỏi.
Tống Kiều An: “Em chỉ như trước mặt chị thôi.”
Chàng trai trẻ nắm lấy tay tôi, cúi đầu, bóng dáng như thể có cái đuôi vô hình đang vui vẻ vẫy qua vẫy lại: “Sau hôm đó, em đã tìm hiểu lịch trình của chị. Em biết chị đi xem nhẫn, là để cầu hôn em.”
Anh rạng rỡ, ánh mắt cong cong như vầng trăng: “Vậy, chị ơi, bao giờ chị mới cho em chó nhỏ thuộc về riêng chị đây?”
(Truyện kết thúc)
Bạn thấy sao?