Bạn Trai Ngoan Của [...] – Chương 1

Tôi có một trai nhỏ tuổi, đẹp trai, tính ngoan ngoãn như một chó con.

Nhưng trước ngày chuẩn bị cầu hôn, tôi vô thấy ấy trong một bữa tiệc.

Anh mặc vest chỉnh tề, vẻ mặt lạnh lùng đầy uy nghiêm.

Mọi người xung quanh kính cẩn gọi là “Thái tử gia của kinh thành”.

1

Có rất nhiều người nghĩ rằng Tống Kiều An chỉ là một chim hoàng yến nhỏ tôi nuôi.

Anh ấy kém tôi ba tuổi, gương mặt sáng sủa, dáng vẻ hiền lành, trắng trẻo.

Cao hơn 1m8, qua chẳng có chút gì gọi là đáng sợ hay hung hãn.

Ngày nào cũng ngọt ngào gọi tôi: “Chị ơi, chị ơi”, giọng nghe như mật, vừa ngoan vừa quấn quýt, y hệt một chó nhỏ.

“Chị về rồi à.”

Vừa bước vào nhà, Tống Kiều An đã tháo tạp dề, chạy ra đón tôi và ôm chầm lấy tôi.

Cái đầu mềm mại của dụi vào vai tôi, giọng nũng nịu lí nhí.

“Một ngày không thấy chị, em nhớ chị muốn chếc.”

Trợ lý đứng bên cạnh đã quá quen với cảnh này, chỉ lặng lẽ quay đi, đặt cặp tài liệu lên giá để giày.

“Chủ tịch, tôi xin phép về trước.”

Người trợ lý cúi nhẹ đầu, lùi một bước rồi bình thản đóng cửa lại.

Thấy cảnh này, tôi bật , xoa xoa vành tai đỏ ửng của Tống Kiều An.

“Sao cứ thích phát cẩu lương cho trợ lý thế hả?”

Bạn trai nhỏ của tôi rất quấn người, cũng dễ ngại ngùng.

Hồi mới , chỉ muốn hôn một cái thôi là mặt ấy đã đỏ bừng.

Giờ thì tính cách vẫn y như , lại thêm cái sở thích phát cẩu lương khắp nơi.

Tống Kiều An buông tôi ra, nhẹ nhàng nhấc tôi lên bằng một tay và bế tôi thẳng vào phòng ăn.

Anh cúi xuống cắn nhẹ lên môi tôi, giọng hờn dỗi:

“Vì chị giỏi quá, em muốn tất cả mọi người đều biết chị là của em.”

Chú chó nhỏ cụp đuôi, đôi mắt long lanh tôi đầy tủi thân.

Tôi bật , xoa nhẹ đầu .

“Chị thích nhất mà.”

Chú chó nhỏ thiếu cảm giác an toàn vừa nghe câu cảm liền sáng bừng đôi mắt.

Anh sán tới ôm hôn một hồi, đến khi hài lòng rồi mới chịu quay về chỗ ngồi, cùng tôi ăn cơm.

Nghĩ đến những lời đồn bay đầy trong công ty, tôi ngón tay trống trơn của Tống Kiều An hồi lâu, bỗng nảy ra một ý tưởng.

Chúng tôi nhau ba năm, sống chung hai năm, số lần cãi nhau đếm trên đầu ngón tay, hòa hợp như một cặp vợ chồng già.

Nhưng ngay cả đối tác cũng nghĩ rằng Tống Kiều An là “chim hoàng yến” của tôi, còn bóng gió hỏi bao giờ tôi “đổi khẩu vị”.

Tống Kiều An ngày nào cũng việc ở nhà, nghe những lời đồn đại này chắc chắn rất bất an.

Hay là… cầu hôn ấy nhỉ?

2

Ý nghĩ vừa lóe lên, tôi lập tức nhờ trợ lý bí mật đặt lịch một buổi đấu giá nhỏ.

Tôi là người nóng tính, gì cũng vội, chờ đặt thiết kế riêng thì lâu quá, mua ngay một món nổi tiếng có sẵn cho nhanh.

Nghe buổi đấu giá này có cả Thái tử gia kinh thành tham dự, ban tổ chức chuẩn bị nhiều món đồ xịn, chắc chắn không thiếu những thứ đẹp mắt.

Tôi giả vờ đi công tác, dọn ra khỏi nhà, vừa bài tập cho màn cầu hôn, vừa trang trí biệt thự mới mua.

Ngày diễn ra buổi đấu giá, tôi còn đổi xe để tránh bị Tống Kiều An cờ thấy.

Buổi đấu giá không lớn, vì có sự tham gia của Thái tử gia nên khách khứa rất đông.

Ban tổ chức còn sắp xếp một buổi tiệc nhỏ trước phiên đấu giá để mọi người giao lưu.

Tôi đến đây chỉ để mua đồ, nên không vội hòa nhập, mà trốn vào góc để nghiên cứu danh sách các món đấu giá.

Sau khi chọn vài món ưng ý, tôi lấy điện thoại ra ghi .

Đúng lúc này, tin nhắn của Tống Kiều An nhảy ra.

“Chị ơi, khi nào chị về? Em nhớ chị lắm.”

Kèm theo một sticker chó nhỏ dễ thương.

Nghĩ tới gương mặt đáng thương của , lòng tôi mềm nhũn.

“Chị cũng rất nhớ , yên tâm nhé, chị sẽ về sớm thôi.”

Còn mang cho một bất ngờ lớn nữa.

Câu cuối cùng, tôi chưa gửi.

Tống Kiều An ngay lập tức gửi hai sticker chó nhỏ đang nũng.

“Vậy em sẽ ở nhà đợi chị về nhé.”

Nhìn xem, xem, trai ngoan thế này phải nhanh chóng rước về nhà thôi!

Giữa buổi tiệc đông đúc người qua lại, tôi cố nén đến mức đau cả má.

Đúng lúc định nhắn nốt tin cuối rồi cất điện thoại vào túi,

thì từ đằng xa vang lên một tiếng hét chói tai, thu hút toàn bộ sự ý của mọi người.

Tôi theo phản xạ che điện thoại lại, ngẩng đầu lên về phía có tiếng ồn.

Một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi hít sâu một hơi, đứng bật dậy kỹ.

… Tôi không nhầm chứ?

Người vừa nhắn sticker nũng với tôi qua điện thoại, lúc này đang mặc vest đen,

bao quanh bởi một đám người như trung tâm của vũ trụ.

Ngay trước mặt ấy, không xa lắm, là một đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc không ngừng.

Gương mặt lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn vẻ dịu dàng, vô thường thấy.

Lúc này, toát lên sự cao ngạo và khí thế áp đảo đến đáng sợ.

dưới đất vẫn khóc không dứt, còn thì chẳng thèm bận tâm, chỉ cúi đầu nghịch điện thoại.

Ngược lại, những người xung quanh như tay chân thân cận lại không nhịn mà lên tiếng:

“Đây là Thái tử gia của kinh thành, dám xông lên tát người như thể họ là kẻ quấy rối, liệu có chịu nổi hậu quả không?”

3

Đầu óc tôi trống rỗng, đứng ngây ra ở cuối đám đông Tống Kiều An.

Về danh xưng Thái tử gia kinh thành, tôi cũng từng nghe qua.

Nhà họ Tống là một gia tộc giàu có lâu đời ở kinh thành.

Nhưng vài năm gần đây, gia tộc này xảy ra tranh chấp nội bộ, khiến hình kinh doanh liên tục lao dốc.

Khi mọi người còn đang đoán xem nhà giàu mới nổi nào sẽ soán ngôi nhà họ Tống,

thì bất ngờ xuất hiện một thiếu gia coi là thiên tài kinh doanh.

Chính ta đã cứu lấy nhà họ Tống khỏi bờ vực sụp đổ,

không chỉ khôi phục lại vị thế của gia tộc mà còn đưa họ lên một tầm cao mới.

Vì tài năng vượt trội lại rất kín tiếng, giới thượng lưu bắt đầu nịnh nọt bằng cách gọi là Thái tử gia.

Hồi mới lăn lộn trên thương trường, tôi cũng từng nghe danh người này.

Nhưng vì lĩnh vực khác biệt, lại thêm ấy bảo mật thông tin rất tốt,

nên tôi chẳng bao giờ biết mặt hay tên của , cũng không nghĩ rằng mình có quen biết gì với ta.

Nhưng…

Hình ảnh trai trong ký ức tôi là một người chân thành, ngây thơ, như một ngọn lửa ấm áp.

Còn Thái tử gia kinh thành trong lời đồn thì lạnh lùng, kiêu ngạo, thủ đoạn sắc bén.

Hai người với tính cách hoàn toàn đối lập, sao có thể chồng khít thành một trong suy nghĩ của tôi?

Tôi day day thái dương, thử nhắn một sticker cho trai nhỏ đang chờ tin nhắn của tôi.

Hầu như ngay lập tức, chiếc điện thoại trong tay người vây quanh ở giữa đám đông cũng kêu lên.

Lúc này, mọi suy đoán kiểu như “chỉ là giống nhau” của tôi hoàn toàn tan vỡ.

Tôi không nhầm.

Người gọi là “Thái tử gia kinh thành” kia, chính là trai ba năm của tôi, người mà tôi đang chuẩn bị cầu hôn.

4

Từ khi quen Tống Kiều An, tôi luôn nghĩ ấy là một chàng trai trẻ có gia cảnh bình thường.

Lần đầu gặp, trúng tiếng sét ái với tôi khi tôi trường cũ mời về diễn thuyết với tư cách cựu sinh viên xuất sắc.

Khi buổi diễn thuyết kết thúc, lén lút chạy ra phía hậu trường, chỉ để đợi lúc không ai để ý mà xin số liên lạc của tôi.

Khi đó, Tống Kiều An mặc một chiếc quần jeans bạc màu, ngại ngùng, trông không khác gì một sinh viên nghèo vừa tốt nghiệp.

Sau khi quen biết, tận dụng mọi cách để ấn tượng với tôi trên mạng xã hội,

thậm chí viết thư tay kiểu ngô nghê như học sinh cấp một theo đuổi crush.

Chỉ trong nửa năm, đã khiến tôi nhớ mãi nhờ những hành bền bỉ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...