Bạn Trai Nạp Ta [...] – Chương 6

6

 

Ngay lúc móng ngựa sắp đạp lên cơ thể chúng tôi, hai tướng sĩ kia dừng ngựa, nhảy xuống, liếm môi quan sát chúng tôi.

 

Công chúa tuyệt vọng nhắm mắt lại. Tôi móc từ trong ngực ra trái lựu đạn Thư phi đưa cho, lúc định rút ngòi ném qua, thì một nam nhân cao lớn cưỡi tuấn mã tới, chém ngang eo hai tên kia: "Ta đã không ức hiếp nữ nhân."

 

Ặc, hào quang của nam chính đây ư?

 

Tôi vội : "Hoàng thượng và quốc sư chạy về hướng tây rồi, ngươi mau đuổi theo đi."

 

Công chúa hoảng sợ về phía tôi, ngay sau đó gật đầu theo.

 

Để bày tỏ đa tạ, nam chính cho người bảo vệ chúng tôi.

 

Đến tối, bắt tất cả.

 

Công chúa thất hồn lạc phách, không thấy Tạ Bạch đâu, cho đứa nhỏ đi ngủ.

 

Tôi chân chó đến kế bên nam chính, mắt sáng quắc: "Ân nhân, ta đưa cơm cho nam nhân kia có không?"

 

Hắn ta không hiểu vẫn đồng ý.

 

Chiến loạn kéo dài mấy tháng, nam chính thuận lợi lên hoàng đế. Tạ Bạch bị nhốt trong thủy lao, ta ngày ngày đến thăm hắn.

 

Tay chân và cổ hắn mang dây xích, dù sa sút những vẫn đẹp khó tả.

 

Tôi gắp miếng khoai tây đưa đến môi hắn, hắn kháng cự không ăn.

 

"Ta xấu xa ném nàng lại giữa đường, ta đáng tội, nàng để ta c h -ết đi."

 

Hắn vừa tự mắng vừa tìm lý do giải thích cho bản thân, ra vẻ như có tội và không tha thứ cho bản thân.

 

Tôi bình tĩnh hắn diễn kịch, bịt miệng hắn lại: "Ta không oán ngươi."

 

Ánh mắt hắn tôi thăm dò, rồi bật khóc hạnh phúc, ăn đùi gà trên tay tôi.

 

"Trước khi c h-ết có nàng ở bên vẫn rất hạnh phúc."

 

Tôi ngập ngừng: "Thật ra... Có lẽ ta sẽ không thể ở bên ngươi đến thời khắc cuối cùng?"

 

"Tại sao?"

 

"Ta phải đi rồi, ta tìm phương pháp trở về rồi."

 

Tay hắn hạ xuống, dây xích kêu leng keng.

 

Rồi ngay sau đó, hắn tràn đầy hy vọng : "Là phương pháp gì, không thể mang ta đi cùng sao?"

 

"Ngươi bị giam thì đi sao?"

 

Tôi thưởng thức vẻ mặt hối hận của hắn, : "Ngươi có lời gì muốn chuyển cho người nhà không?"

 

Hắn im lặng, đột nhiên dùng sức thoát khỏi xiềng xích hét lớn: "Ta muốn gặp Tuyên Vương."

 

Tuyên Vương chính là nam chính.

 

Khát vọng sống của Tạ Bạch rất mạnh, không thể không , hắn là một người có sức sống mãnh liệt. 

 

Hắn khóc thảm, cam đoan đủ thứ, thậm chí cược cả thân thể mình cũng không Tuyên Vương lung lay mảy may.

 

Hắn : "Khinh Trúc, nàng giúp ta đi. Ánh mắt hắn ta nàng rất khác, nàng có ta không? Có bằng lòng bán đứng linh hồn vì ta không? Chẳng lẽ nàng cứ đứng ta c h -ết, từ đây âm dương cách biệt sao?"

 

Lời của hắn mang theo tủi thân, ta đầy thâm , rồi lại thất vọng thảm: "Ta hiểu rồi, nàng đang trách ta phải không? Thôi, ngày nào nàng đi, chúc nàng thuận lợi."

 

Ta bẻ ngón tay tính ngày: "Là đêm trước ngày ngươi bị chém đầu."

 

Tạ Bạch vẫn mang dáng vẻ dịu dàng, tốt tính đó, chỉ là ánh mắt vô lộ ra ghen tỵ.

 

Còn tôi thì, rút ra một cây dao, đưa đến gần mặt hắn, khuôn mặt hắn luôn lấy kiêu ngạo đó.

 

Hắn không dám nhúc nhích, cố nặn ra nụ : "Bảo bảo, nàng định gì?"

 

Tôi cầm dao lướt quanh người hắn, cuối cùng dừng lại trên hình xăm, cắt đi từng chút một, không quen tay, tốn mất rất lâu, máu bắn đầy mặt tôi.

 

Mặt Tạ Bạch trắng bệch, môi cắn bật máu.

 

Tôi dùng khăn tay lau đi mồ hôi lạnh trên đầu hắn, ân cần : "Ta muốn giữ lại kỷ niệm, ngươi không ngại chứ?"

 

Hơi thở của hắn yếu ớt, hoài nghi về phía tôi.

 

Tôi ôm lấy hắn: "Bảo trọng."

 

Mấy ngày sau đó, tôi không đến thăm hắn nữa.

 

Chỉ có hoàng đế mới vào tàng bảo các. Nhưng hiện giờ nam chính vẫn chỉ là một chàng trai ngượng ngùng, ta dễ dàng lấy bảo vật.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...