Bạn Trai Nạp Ta [...] – Chương 2

2

 

Hắn vội vã rời đi.

 

Tôi đứng dậy khóa trái cửa, cầm bánh trên bàn lên ăn, có bánh có rượu, vui vẻ thích ý.

 

Đứng bên cửa sổ, ngắm ánh trăng sáng, nụ dần nở trên môi.

 

Chỉ một thời gian nữa thôi, tôi có thể quay về gặp ba mẹ rồi.

 

Còn Tạ Bạch, hắn thích thì để hắn vĩnh viễn ở lại nơi này đi.

 

Con người tôi rộng lượng lắm, trở về sẽ đốt tiền giấy cho hắn.

 

Ba năm trước.

 

Tôi và Tạ Bạch đã xuyên đến thế giới này.

 

Vì là ngày hè nên chúng tôi ăn mặc cũng mát mẻ. 

 

Chúng tôi rơi vào một hẻm tối, suýt nữa bị tưởng nhầm là đôi nam nữ lén lút tư , loạn côn đánh chết.  

 

Ngôn ngữ không thông, triều đại ở đây cũng không giống trong hiểu biết.

 

Chúng tôi đoán bản thân đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết hư cấu. 

 

Sinh viên có sức sống mãnh liệt, chúng tôi dãi gió dầm sương, biến thành người hướng ngoại đi khắp nơi tìm người trò chuyện, chẳng bao lâu đã học ngôn ngữ thông dụng, đổi thân phận nhập cung. 

 

Lúc đầu tôi không muốn nhập cung, ở trong phim, người nhập cung nhiều toàn thân thoát ra lại chẳng mấy ai.

 

Là Tạ Bạch bảo: “Hoàng cung lại nơi thần bí nhất, không chừng chúng ta sẽ tìm ra cách xuyên về.”

 

Theo tiểu thuyết thì đúng là như

 

Tôi tiến cung, vì miệng lưỡi ngu xuẩn, chỉ là một cung nữ thấp hèn. 

 

Hắn là mã phu của thái tử. 

 

Trong ba năm, số lần chúng tôi gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

 

Tôi hầu hạ Thư phi, nàng ta là nữ tử hoàng thượng mang từ Giang Nam về, vẻ ngoài dịu dàng nhu mì, tính cách lại cực kỳ chua ngoa, cay nghiệt. 

 

Tôi chịu không ít khổ trong tay nàng ta. 

 

Còn Tạ Bạch, nhờ vào miệng lưỡi và kiến thức sâu rộng mà lòng thái tử, một đường thuận lợi thăng chức.

 

Ở một thế giới xa lạ, có người đồng cũng như có một liều thuốc an thần. Mặc dù không thể gặp mặt, nghĩ đến có một người như thế ở bên cạnh, dù khó khăn đến mấy tôi cũng có thể vượt qua. 

 

Nhưng là, đôi khi hoàn cảnh là một mặt gương, như bộ mặt thay đổi thật ra không phải , chỉ là trước đây chưa soi bộ mặt đó mà thôi. 

 

Chúng tôi gặp lại vào một mùa đông. 

 

Thư phi bị vu hãm hạ thuốc đọa thai cho Lan quý phi, nàng ta quỳ bên ngoài xin hoàng thượng minh giám. Tôi quỳ phía sau. Tuyết phủ kín người, lại đang trong kỳ kinh nguyệt, sắc mặt tôi tái nhợt, đôi chân quỳ dưới nền tuyết như quỳ trên hàn châm.

 

Điều càng tuyệt vọng là, nếu là nhân vật trong tiểu thuyết, mấy chuyện quỳ này thế nào cũng phải một ngày một đêm. Người phàm tục như tôi sao chịu

 

Trong lúc tôi đang oán thầm, có một người tiến đến.

 

Nam tử ấy khoác áo choàng lông cáo, tay cầm lò sưởi, theo bên cạnh là một tiểu thái giám cụp mi cụp mắt che dù giấy cho hắn. 

 

Trong thoáng chốc, tôi không nhận ra, khi thấy nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở khóe mắt hắn, tôi kinh hãi, là Tạ Bạch. 

 

Vị công tử mặc đồ phiêu diêu như bước ra từ trong tranh, quá mẹ nó đẹp trai. 

 

Bất tri bất giác, tôi ngẩng đầu lên hắn ngây ngô. 

 

“Tiện tỳ to gan, đại nhân là người ngươi có thể sao, thấy đại nhân còn không hành lễ!”

 

Nghe tiếng hét, tôi giật mình tỉnh lại, tên thái giám đó nhấc chân đạp lên ngực tôi. 

 

Tôi nôn ra một búng máu, máu lan ra trên nền tuyết.

 

Mấy năm qua, Thục phi không chuyện gì không , việc lần này lành ít dữ nhiều, tên thái giám này là cố ức hiếp người yếu! 

 

Tạ Bạch khẽ giọng mắng hắn ta vài câu, nhận lỗi với Thư phi, không hề tôi lấy một lần.

 

Tôi hoài nghi hắn không nhận ra tôi, nên có hơi tức giận.

 

Thục phi lại giục tôi đuổi theo, bảo tôi hối lộ Tạ Bạch, xin hắn vài lời tốt trước mặt thái tử. 

 

Tôi lảo đảo đuổi theo, Tạ Bạch xoay người, tôi không kịp dừng lại, khi sắp ngã lên người hắn. Hắn lại lùi một bước, tôi ngã xuống đất. 

 

Tôi thảm xòe ra thành hình chữ "大" trên mặt đất. 

 

Bàn tay thon dài mịn màng đưa tới, tôi lơ, tự mình đứng dậy, cung kính rõ đầu đuôi. 

 

Hắn mời tôi vào đình, đặt một ly trà nóng trước mặt tôi, cho người lui xuống. Rồi hắn quay trở lại dáng vẻ mà tôi biết, ân cần hỏi han tôi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...