Bạn Trai Muốn Tôi [...] – Chương 2

2

 

Rạp chiếu phim đông người, ồn ào. Nhiều ánh mắt tò mò bắt đầu hướng về chúng tôi.

 

Tôi không muốn tranh cãi với ấy, vì thật sự không đáng.

 

Tôi điện thoại,

 

"Phim tự xem đi. Mẹ bảo em về nhà ăn cơm."

 

Tôi quay người rời đi. Anh ấy đuổi theo sau, không ngừng chỉ trích:

 

"Anh đã nhầm em rồi! Không ngờ em là loại phụ nữ như . Yêu nhau bao năm, em phòng bị đến mức này!"

 

Tôi gọi taxi, mở cửa bước lên: 

 

"Vậy mua nhà đứng tên em, không?"

 

Anh ấy đáp ngay: 

 

"Tại sao phải mua nhà cho em?"

 

Tôi bật lạnh: 

 

"Vậy tại sao em phải mua xe cho ?"

 

---

 

Về đến nhà, tôi đã nguôi ngoai phần nào cơn giận.

 

Tôi và Trình Minh nhau bốn năm. Trong thời gian ấy, không phải lúc nào cũng tệ, sự tham lam hôm nay thực sự khiến tôi không thể chịu nổi.

 

Anh nhắn tin hỏi tôi đã về nhà chưa.

 

Nhìn tin nhắn, tôi có chút phân vân. Có lẽ… vẫn quan tâm đến tôi?

 

Tôi đáp ngắn gọn: "Về rồi."

 

Anh gửi rất nhiều biểu tượng hôn gió, như thể giữa chúng tôi chưa từng xảy ra mâu thuẫn nào.

 

"Em đang gì thế?"

 

Tôi quyết định thử thêm lần nữa, cố ý gửi ảnh hai chiếc túi: 

 

"Chiếc nào đẹp hơn?"

 

Anh không trả lời.

 

Biểu tượng "Đang nhập…" nhấp nháy trên khung chat, mãi không có tin nhắn gửi đến.

 

Tôi chủ tan im lặng: 

 

"Em định mua chiếc đầu tiên, dễ phối đồ hơn."

 

Lập tức, như phát nổ, không thèm lựa lời nữa. Hàng loạt tin nhắn thoại dài tới tấp gửi qua:

 

"Anh đã bảo em rồi, đừng mua túi! Đừng mua! Một cái túi 100.000 thì cái gì? Mang túi 100.000 trên người thì em cao quý hơn chắc?"

 

"Em chẳng bao giờ nghĩ cho , không biết đưa tiền cho dùng. Em là phụ nữ, cần gì tài sản. Đàn ông mới cần!"

 

"Số tiền này dù mẹ em cho, cũng phải có phần của chứ! Em tiêu hết 300.000 mua túi, em có vấn đề gì không?"

 

Tôi không muốn nghe tiếp, cầm điện thoại đáp lại: 

 

"Đây là tiền mẹ tôi cho. Liên quan gì đến ?" 

 

"Tại sao tôi phải mua xe cho ! Anh đúng là ngoài không muốn c.h.ế.t ra thì cái gì cũng dám nghĩ!"

 

Lời phát biểu hùng hồn của tôi vừa bắt đầu thì khung chat xuất hiện dấu chấm than đỏ chói: Trình Minh đã chặn tôi.

 

Một câu "Chia tay" nghẹn lại trong cổ họng, khiến tôi khó chịu vô cùng.

 

---

 

Trong bữa tối, mẹ tôi ngạc nhiên hỏi: 

 

"Không đi cùng trai mừng sinh nhật à?"

 

Bà luôn phản đối mối thời đại học của tôi với Trình Minh. Trước đây tôi thường cãi bà, giờ tôi nhận ra mẹ đã đúng.

 

Tôi hơi ngượng, ôm lấy cánh tay bà, nũng: 

 

"Con muốn mừng sinh nhật cùng mẹ mà~"

 

Mẹ bị tôi cho vui, vẫn thấu tất cả: 

 

"Con dối còn giỏi hơn cả đàn ông."

 

Trong lòng tôi lẩm bẩm: "Không phải, đàn ông còn dối trá hơn phụ nữ nhiều."

 

Hai mẹ con đã có một buổi sinh nhật ấm áp. Những sợi tóc bạc và nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ là dấu vết của thời gian. Bà đã dành cả đời để thương tôi, mà tôi lại để Trình Minh thao túng. 

 

Tôi nên bản thân mình hơn và mẹ mình hơn.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...