Bạn Trai Muốn Tôi [...] – Chương 6

 

"Ồ, đúng rồi." Tôi không chút do dự cởi áo khoác, ném vào mặt ,

 

"Trả lại cho . Anh nghĩ tôi cần sao?"

 

"Còn nữa, đừng nghĩ rằng tôi lợi dụng . Tất cả những gì tặng, tôi đều có quà đáp lễ!"

 

"Đồ của , trả lại ."

 

Chu Minh Viễn mặt mày đen kịt, lục lọi khắp nơi rồi ném vài thứ cho tôi.

 

Tôi không nhận, đá thẳng vào thùng rác.

 

Sau đó đẩy vali ra ngoài.

 

Chu Minh Viễn đột nhiên chặn lại bằng chân.

 

"Làm gì đấy?"

 

"Chúng ta nhất định phải ầm lên thế này sao?"

 

Anh nắm chặt tay tôi, hiếm khi hạ giọng:

"Thiên Thiên, ... không cố ý đẩy em...

 

"Em có thể bảo bệnh viện và cảnh sát rút lại...

 

"Em nỡ để mất việc sao? Thiên Thiên, vợ à."

 

Thì ra là , lý trí như sẽ không chuyện vô ích.

 

Tôi đang định lên tiếng thì điện thoại của reo.

 

Nhìn thấy người gọi, im lặng hai giây rồi nghe máy:

"Anh đang bận..."

 

"Minh Viễn, ở đâu?"

 

Căn phòng quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi nghe thấy giọng khóc yếu ớt của Hà Giao Giao bên đầu dây bên kia.

 

"Em đau không ngủ , khó chịu lắm...

 

**"Anh xem em có bị tàn phế không? Có phải sẽ không đi nữa không?

 

"Minh Viễn..."

 

Tôi khẽ nhếch môi , giọng trong trẻo:

"Sao phải miễn cưỡng trước mặt tôi chứ? Mau về bệnh viện với bác sĩ Hà đi, ấy mới là người thực sự cần ."

 

"Minh Viễn, em... em có phiền và bác sĩ Văn không? Xin lỗi.

 

"Thật sự xin lỗi, em không cố ý, em chỉ là..."

 

Tôi không nghe thêm nữa.

 

Đúng lúc đó, Hứa Khâm Hành lên tới:

"Sao ít đồ thế này?"

 

Thang máy xuống tận tầng hầm, chúng tôi chất đồ lên xe.

 

Tôi thấy xe của Chu Minh Viễn.

 

Hẳn là ấy đi gặp Hà Giao Giao rồi nhỉ.

 

Buồn thật.

 

"Bác sĩ Văn, ngày mai nghỉ phép không?"

 

"Hả? Sao lại phải nghỉ phép?"

 

Có lúc tôi thực sự không theo kịp tư duy của bác sĩ Hứa.

 

"Ăn mừng chứ sao." Hứa Khâm Hành nhướng đôi mắt đào hoa đầy quyến rũ, "Thoát khỏi gã trai tệ bạc, chẳng lẽ không nên ăn mừng cho đàng hoàng sao?"

 

"Đi nào, dẫn em đi chơi vui vẻ một trận."

 

Cách "chơi vui vẻ" của Hứa Khâm Hành quả thật rất vui vẻ.

 

Còn là kiểu "vui vẻ" cực kỳ náo nhiệt.

 

"Thích ai, cứ thoải mái chọn."

 

Đối diện với đủ loại phong cách của các chàng trai, tôi chỉ biết dở khóc dở , cầm một cái gối ném vào đầu ấy.

 

Hứa Khâm Hành nhanh chóng né tránh:

"Em ném một cái, tìm cho em mười cái."

 

"Bác sĩ Văn, có tốt với em không nào?"

 

Tôi không nhịn bật :

"Tốt, tốt lắm."

 

Anh ấy đắc ý nhướng mày, nháy mắt một cái:

"Đúng rồi, phải nhiều lên."

 

Tôi ngẩn người. Anh ấy rót hai ly rượu, :

"Nếu không thích con trai, tìm cho em mấy đáng nhé?"

 

"À, cái này thì..."

 

Và rồi... Hứa Khâm Hành thực sự tìm đến một nhóm đáng .

 

Họ gọi tôi là "chị đẹp" không ngớt, tôi không biết đông tây nam bắc là gì nữa.

 

Uống nhiều rồi, tôi mơ màng nhớ lại chuyện năm xưa—

 

"Tôi khỏe mạnh thế này, vừa vào bệnh viện của mấy người đã bị bệnh, các người chỉ biết muốn tiền thôi!"

"Hôm nay phải rõ ràng, không giải quyết đúng không?"

 

Giống như bây giờ, bệnh nhân cầm dao trút giận với những lý do vô lý.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...