Tôi .
"Thật ra, cũng muốn chia tay để quay lại với Hà Giao Giao đúng không?
"Giả vờ thêm nữa chỉ khiến em càng ghê tởm hơn thôi."
"Đúng , nếu bác sĩ Văn đã chia tay rồi thì bác sĩ Chu, là người lớn, đừng lằng nhằng mãi."
Tôi quay đầu lại, bác sĩ Hứa đang cợt nhả xem kịch:
"Hai người, tôi có sai không nào?"
"Dây dưa không dứt chẳng phải là hành của một người trưởng thành đâu nhé."
Mặt Chu Minh Viễn xanh lét.
Bệnh viện và cảnh sát cùng điều tra xử lý vụ bạo lực y tế lần này.
Tất cả nhân viên y tế có mặt đều phải phối hợp lấy lời khai.
Tôi :
"Tôi không phải bác sĩ ngoại khoa. Tôi là bác sĩ phụ khoa, tan ca thì qua tìm trai ăn cơm—à không, trai cũ—rồi gặp chuyện này..."
Sau khi kể lại huống khi đó, tôi ngẫm nghĩ rồi kiên quyết lên tiếng:
"Tôi còn một chuyện cần lời giải thích."
"Bác sĩ Văn, xin ."
"Khi đó tôi đã trốn đi, bác sĩ Chu Minh Viễn lại đẩy tôi về phía người rối. Sau đó, ấy rằng không muốn người rối bác sĩ Hà. Tôi nghi ngờ đây là hành vi cố ý thương tích."
Mấy người phụ trách nhau, một người đứng phắt dậy:
"Bác sĩ Văn, chuyện này có thật không?"
"Thật. Tôi có ghi âm."
Người phụ trách suy nghĩ một chút:
"Cô hãy giao bản ghi âm cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ phối hợp với cảnh sát, nhất định sẽ cho một lời giải thích."
Không lâu sau khi tôi rời đi, người phụ trách với cảnh sát:
"Chuyện này để chúng tôi tự điều tra nội bộ."
Chiều hôm đó, Chu Minh Viễn bị gọi vào văn phòng.
Đối diện với sự thẩm vấn của người phụ trách, Chu Minh Viễn tỏ ra cực kỳ bình thản:
"Không có chuyện đó. Văn Thiên là tôi. Tôi chỉ muốn kéo ấy lại, không ngờ lại kéo lệch."
"Dù bản ghi âm có thật, tôi cũng đúng sự thật.
"Tôi chỉ muốn bảo vệ một bác sĩ xuất sắc. Như có gì sai?
"Cô ấy dũng cảm như thế, từng chắn dao cho thầy giáo. Lần này vì đồng nghiệp, có gì khác nhau đâu?"
Tôi không biết những gì đã xảy ra trong văn phòng.
Buổi trưa, tôi đang ăn cơm ở nhà ăn.
Hứa Khâm Hành bê khay thức ăn ngồi đối diện tôi.
Đồng nghiệp trêu:
"Bác sĩ Văn, từ khi nào quan hệ giữa và bác sĩ Hứa bên khoa tim mạch lại tốt thế?"
Hứa Khâm Hành không chút ngại ngần:
"Bác sĩ Văn là của tôi."
"Hóa ra hai người còn có mối quan hệ này à?"
Tôi :
"Tôi cũng mới biết không lâu."
"Vậy bọn tôi thơm lây rồi."
Hứa Khâm Hành :
"Lần sau nhắc tên bác sĩ Văn, tôi kiểm tra miễn phí cho các cậu."
"Tốt quá, thì chúng tôi không khách sáo đâu."
Chúng tôi vừa ăn vừa trò chuyện, từ xa đã thấy Chu Minh Viễn bê hộp cơm, rõ ràng là mang cơm cho Hà Giao Giao.
Nhưng ta không đi về phía cửa ra vào mà lại tiến về phía tôi.
"Văn Thiên, chúng ta chuyện đi."
"Không có gì để . Chúng ta đã chia tay rồi."
Tôi thẳng, những người xung quanh bỗng im lặng, tò mò chúng tôi.
Chỉ có Hứa Khâm Hành vẫn điềm nhiên ăn cơm:
"Bác sĩ Văn, ăn nhanh lên, không ăn thì nguội mất."
Chu Minh Viễn liếc Hứa Khâm Hành, sắc mặt khó coi:
"Cô và cậu ta dính lấy nhau à? Nên mới chia tay nhanh gọn như thế..."
"Chu Minh Viễn!"
Thìa inox rơi xuống khay cơm vang lên tiếng chói tai, khiến không ít người về phía chúng tôi.
Tôi :
"Đừng nghĩ ai cũng bẩn thỉu như . Chúng ta chia tay là vì Hà Giao Giao, bác sĩ Hà, bác sĩ khoa ngoại Hà Giao Giao."
"Vì ấy là mối đầu của , hai người sắp quay lại với nhau. Còn tôi, vì không nỡ thấy đau khổ nên lựa chọn rút lui."
"Nói hay lắm!" Hứa Khâm Hành vỗ tay bôm bốp. "Chúng ta không chơi trò tay ba, không đạo đức."
Bạn thấy sao?