Ban đầu, ấy chỉ nằm trong danh sách bè của tôi.
Cho đến khi tôi thực tập ở bệnh viện và phát hiện mối quan hệ giữa và thầy hướng dẫn của tôi rất tốt.
Gặp gì không hiểu, tôi đều hỏi vài câu. Dần dần, chúng tôi trở nên thân thiết.
Lúc đó tôi phân vào khoa sản. Khoa sản bận rộn đến nỗi không có thời gian ăn cơm.
Một lần viêm ruột thừa của tôi bất ngờ tái phát. Thầy hướng dẫn lại đi dự hội thảo, không ai để ý đến tôi.
Chu Minh Viễn gọi thầy của , nửa đêm phẫu thuật cho tôi.
Anh còn người chăm sóc tôi, lo liệu chu toàn mọi thứ.
Bố mẹ tôi không ở đây, nơi đất khách quê người, lại bị bệnh, gặp một người điềm đạm, tận như ấy, tôi nhanh chóng bị thu hút.
Khi tôi xuất viện, tôi mời ấy đi ăn ở nhà ăn bệnh viện.
Hai thầy thấy, rằng:
"Tiểu Chu và Tiểu Văn đều chưa có người , hay là nội bộ tiêu hóa đi."
Tôi cắn đũa, ngượng với ấy.
Nhưng không ngờ một tuần sau, Chu Minh Viễn tỏ với tôi.
"Bác sĩ Văn, thật ra tôi đã suy nghĩ rất lâu, không biết nên với em thế nào."
Tôi nhớ đêm đó trăng tròn và sáng lạ thường.
"Khi em đau đến mức ngồi xổm dưới đất, tôi đã nghĩ này thật đáng thương."
"Thấy em giả vờ bình thường khi gọi điện cho bố mẹ, cố tỏ ra mạnh mẽ, tôi... thật sự rất xót xa."
"Bác sĩ Văn, dù tôi rất bận, vẫn có thời gian để đương."
"Em... có đồng ý tôi không?"
Đêm đó ánh trăng thật đẹp, gió đêm dịu dàng, kéo dài cái bóng của ấy.
Anh dịu dàng, lý trí, điềm đạm, chu đáo—thật sự rất thích hợp để trai.
Sau một năm nhau, chúng tôi nhà ở gần bệnh viện và sống chung.
Những ngày không trực, chúng tôi cùng nhau học các thuật ngữ y khoa dày cộm, nghiên cứu bệnh án và xem các video y khoa của các chuyên gia.
Chúng tôi thường mua nhiều nho về thực hành, ấy dạy tôi cách khâu vết thương sao cho đẹp nhất.
Chúng tôi cùng học hỏi, cùng cố gắng, cùng trưởng thành và mang lại giá trị cảm cho nhau. Gần như chẳng bao giờ cãi nhau.
Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi rất hạnh phúc.
Cho đến nửa năm trước, khi Hà Giao Giao đến, những lời đồn thổi trong bệnh viện bắt đầu xuất hiện.
Tôi không tin.
Tôi nghĩ rằng Chu Minh Viễn tôi. Dù Hà Giao Giao có là mối đầu của ấy, ấy cũng sẽ lý trí mà giải quyết.
Vì trong mắt tôi, ấy chính là hiện thân của sự lý trí.
Nhưng vụ bạo lực y tế lần này đã phơi bày rõ ràng mối quan hệ giữa ba chúng tôi.
Tôi thấy mình mông lung, hoang đường.
Thì ra đây mới là con người thật của Chu Minh Viễn: lạnh lùng, lý trí, ích kỷ, và không... tôi.
Tôi không còn nhận ra ấy nữa.
Người từng tôi, thương tôi, đã thay đổi từ lúc nào.
Không, có lẽ chỉ là tôi chưa hiểu ấy đủ mà thôi.
Có lẽ sự xót xa mà ấy từng dành cho tôi, thực ra chỉ là lòng thương xót dành cho Hà Giao Giao, người xa quê hương và không có ai chăm sóc.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi, về phía Chu Minh Viễn, giọng rất bình tĩnh:
"Chu Minh Viễn, chúng ta chia tay đi."
"Nhất định phải chia tay sao?"
Chu Minh Viễn mặt mày trầm xuống, giọng đầy khó chịu:
"Văn Thiên, em đang tức giận, không muốn cãi nhau với em.
"Anh hiểu rằng bất cứ người phụ nữ nào đối mặt với mối đầu của trai cũ cũng sẽ mất lý trí và không bình tĩnh.
"Em hãy bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định có chia tay hay không.
"Nếu em nhất quyết chia tay, tôn trọng quyết định của em."
Chu Minh Viễn tỏ ra lý trí, dịu dàng chuyện, tỏ vẻ nhún nhường, lời lẽ lại ngầm ám chỉ tôi là người không lý trí.
Bạn thấy sao?