Lúc này, hai người mới nhận ra sự hiện diện của tôi.
Chu Minh Viễn vội rụt tay lại, lúng túng hỏi:
"Thiên Thiên, em đến đây gì?"
Tôi nén giận và nỗi đau như bị dao cứa, cố tỏ ra bình thản:
"Xin lỗi nhé~ phiền hai người hâm nóng cũ rồi."
"Thiên Thiên, nghe giải thích."
"Giải thích cái gì?" Tôi quay đầu, mắt đỏ hoe. "Giải thích rằng đã lừa tôi , rằng hai người chỉ là bình thường?"
"Giải thích rằng hai người sắp quay lại với nhau, còn sự xuất hiện của tôi chỉ phiền các người?"
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm .
"Hay là giải thích—rằng cố đẩy tôi ra chắn dao cho ấy, đúng không?"
"Anh..." Chu Minh Viễn á khẩu, lúng túng đáp: "Lúc đó hoảng loạn quá, không rõ."
Tôi lạnh: "Thật sao?"
Anh ta im lặng, giằng co hồi lâu rồi : "Cô ấy là bác sĩ ngoại khoa, cần phải cầm dao mổ."
Tôi giận dữ: "Vậy còn tôi thì sao? Anh quên rằng tôi cũng là bác sĩ, cũng phải cầm dao mổ à?"
"Em ở phòng khám phụ khoa, đâu phải lúc nào cũng..."
Thấy tôi sắp nổi giận, Chu Minh Viễn vội nắm lấy vai tôi, cố gắng thuyết phục bằng giọng điệu dịu dàng bất thường.
"Thiên Thiên, sẽ bảo vệ em, chỉ là để em chắn một chút để câu giờ thôi..."
"Không sao đâu, hơn nữa bảo vệ đến ngay mà."
Lấy mạng tôi để câu giờ sao?
Thật là cái lý lẽ chó má.
Tôi không thể chịu đựng thêm, tát thẳng vào mặt ta một cái.
"Chu Minh Viễn, tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nữa. Chia tay đi."
Anh ta tôi đầy không tin nổi. Sau vài giây im lặng, ta cất tiếng với biểu cảm cực kỳ lạnh nhạt:
"Văn Thiên, em biết đúng."
"Cô ấy từ nước ngoài về, là bác sĩ bệnh viện đặc cách mời. Về năng lực, em thật sự không bằng ấy."
"Anh nghĩ không một bệnh viện nào muốn hủy tương lai của một bác sĩ ngoại khoa cầm dao mổ."
"Thầy của em... không phải là ví dụ rõ ràng nhất sao? Giờ thầy ấy không thể cầm dao mổ nữa."
"Em đã chắn dao cho thầy mình, lần này cũng nên thế với Giao Giao, giống như ."
Nghe ta nhắc đến thầy, tôi lặng đi.
Chu Minh Viễn lắc đầu thất vọng:
"Anh đã dạy em rất nhiều, mà em vẫn trẻ con, không biết đại cục."
"Giao Giao là bác sĩ, cả đời ấy phải cầm dao mổ. Nếu bị thương, cả đời ấy coi như hủy hoại."
"Vậy nên, đây chính là lý do đẩy tôi ra chắn dao?" Tôi chỉ thấy buồn .
"Vậy tại sao không tự mình chắn dao cho ấy?"
Chu Minh Viễn ngập ngừng vài giây:
"Thiên Thiên, chẳng lẽ em nỡ để bị thương sao? Anh cũng phải cầm dao mổ."
"Em từng , hy vọng trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc."
"Tôi nỡ chứ." Tôi bình tĩnh trả lời.
"Văn Thiên?" Anh ta giận dữ. "Trái tim em bằng sắt sao?"
Không nỡ để bản thân bị thương, không nỡ để Giao Giao bị thương, lại nỡ để tôi bị thương.
Thật buồn .
Chu Minh Viễn lớn hơn tôi ba khóa.
Anh ấy là đàn của tôi, chúng tôi quen nhau trong một buổi họp lớp. Anh ấy là khách mời đặc biệt của lớp trưởng.
Ở bệnh viện số một thành phố, ấy khen là rất xuất sắc, thầy rất quý mến.
Nhóm thực tập sinh sắp vào nghề chúng tôi quây quanh , hỏi đông hỏi tây.
Anh ấy không tỏ vẻ khó chịu chút nào, trước khi rời đi còn thêm WeChat của rất nhiều người trong chúng tôi.
Rất lịch sự: "Có gì không hiểu cứ hỏi tôi nhé."
Bạn thấy sao?