Bạn Trai Muốn Tôi [...] – Chương 1

Khi vụ bạo hành trong bệnh viện xảy ra, Chu Minh Viễn theo bản năng đẩy tôi ra để chắn dao cho mối đầu của ta.

 

Sau đó, chúng tôi cãi nhau và chia tay.

 

Chu Minh Viễn thất vọng :

"Em có thể chắn dao cho thầy giáo của mình, tại sao không thể chắn cho Giao Giao?"

 

"Giao Giao là bác sĩ, cả đời ấy sẽ cầm dao mổ."

 

Tôi lập tức bảo ta cút đi.

 

—--------------

 

Vụ bạo hành xảy ra rất đột ngột, cả khoa lập tức rơi vào hỗn loạn.

 

"Chạy nhanh lên!"

 

Các bác sĩ bảo vệ bệnh nhân chạy đi, tôi nhớ lời thầy đã dặn: nếu xảy ra chuyện, hãy trốn sau máy móc, vì những thứ đó đáng giá hơn chúng tôi.

 

Tôi quyết đoán kéo bé nhỏ nhắn đang hoảng hồn chạy về phía thiết bị y tế, lại bị ai đó nắm tay kéo lại.

 

Là Chu Minh Viễn.

 

Tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi, không ngờ trực tiếp đẩy tôi ra.

 

Tôi loạng choạng vài bước mới đứng vững, kẻ cầm dao điên cuồng lao về phía tôi:

"Tao sẽ hết bọn bác sĩ vô lương tâm tụi bay!"

 

Bác sĩ Từ lập tức kéo tôi ra sau lưng:

"Bác sĩ Văn, ngốc hả? Người ta đều chạy ra sau, chỉ có lao lên phía trước."

 

Tôi há miệng định giải thích gì đó, thì nghe thấy một tiếng hét chói tai:

"A— Đau quá!"

 

Là Giao Giao, ấy bị đâm một nhát.

 

Tôi chết lặng, hoảng sợ nghĩ: nếu không phải bác sĩ Từ kéo tôi kịp thời, người bị đâm chính là tôi.

 

Chu Minh Viễn… rốt cuộc ta đang nghĩ gì?

 

Rất nhanh sau đó, bảo vệ đã khống chế kẻ rối.

 

Giao Giao nằm trên đất, máu nhuộm đỏ áo blouse trắng.

 

Chu Minh Viễn hoảng loạn xô đẩy mọi người, bế ấy lên:

"Giao Giao, em ổn chứ? Đừng ngủ mà."

 

"Giao Giao, tỉnh lại đi!" Anh ta mặt mày tái nhợt hét lên.

"Mau mang cáng lại đây!"

 

"Minh Viễn, nếu em chết, có đau lòng không?"

 

Trước khi lên cáng, Giao Giao đặt tay lên mặt Chu Minh Viễn, một câu như .

 

Tất cả mọi người đều tôi, vì tôi mới là của Chu Minh Viễn.

 

Giao Giao bị đâm vào chân, vết thương không sâu, không nguy hiểm.

 

Tôi dựa vào tường, hai người trong phòng bệnh đầy thương cảm dành cho nhau.

 

Chu Minh Viễn không rời nửa bước, cho đến khi Giao Giao tỉnh lại.

 

Trong khoa đã có tin đồn rằng hai người là học cấp ba, thậm chí là mối đầu.

 

Tôi từng hỏi Chu Minh Viễn.

 

Anh ta chỉ là bình thường, cùng lớp bình thường.

 

Nhưng tôi chưa từng thấy dịu dàng, cẩn trọng như , sợ chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ khiến Giao Giao sợ hãi.

 

"Đau không?"

 

"Đau." Giao Giao nghẹn ngào.

"Em tưởng mình không thể gặp lại nữa."

 

Chu Minh Viễn siết chặt tay , đặt lên môi hôn.

 

"Giao Giao, thà rằng người bị đâm là ."

 

Nghe , nước mắt Giao Giao lăn dài.

 

"Thật ra, em đến bệnh viện này là vì ."

 

"Minh Viễn, chúng ta… quay lại với nhau đi."

"Em không thể chịu đựng những ngày không có bên cạnh, nó đau khổ biết bao."

 

"Ngày đó chúng ta… thật đẹp biết bao."

 

Quả thực rất đẹp, đẹp đến mức không ai thấy tôi.

 

"Này… Bác sĩ Văn, tránh ra chút." Một y tá trẻ cầm khay, cẩn thận :

"Tôi phải thay băng cho bác sĩ Hà."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...