Bạn Trai Lừa Tôi [...] – Chương 9

Tôi vẫn để mẹ Tôn cầm m.á.u cho Tôn Chí Tân.Dù sao tôi cũng không muốn hắn c.h.ế.t quá dễ dàng.Nhưng cái đó của hắn chắc là hỏng hẳn rồi.Tôi ung dung sống ở nhà họ Tôn.Ánh nắng buổi trưa chiếu vào trong nhà.Mẹ Tôn khom lưng, cẩn thận xoa bóp chân cho tôi.Bỗng dưng có cảm giác yên bình như nước.Nếu nước mắt của mẹ Tôn không cứ rơi xuống chân tôi."Cô Lâm, rốt cuộc định khi nào mới về nhà?"Tôi dựa vào chiếc ghế sofa cũ nát, vừa gặm táo, vừa dùng máy tính bảng đọc truyện."Dì à, cháu thấy ở nhà dì cũng tốt.Con trai dì trước đây đã xin nghỉ phép giúp cháu lâu như , cháu đợi qua năm rồi về cũng .Vừa hay không phải đi chúc Tết họ hàng, đỡ bị giục cưới, thật thoải mái."Nghe tôi , mặt mẹ Tôn lúc trắng lúc đỏ, lại không dám nổi giận.Chỉ có thể tiếp tục xoa bóp cho tôi với vẻ mặt đau khổ.Ngày thứ ba ở nhà họ Tôn, cảnh sát đến.Mẹ Tôn như thấy ánh sáng, ôm chầm lấy cảnh sát khóc lóc thảm thiết."Đồng chí cảnh sát ơi, sao giờ các mới đến...Các mà đến muộn nữa là cả nhà tôi bị nó c.h.ế.t hết rồi!"Cảnh sát cau mày đẩy bà ta ra, đi thẳng về phía tôi."Xin hỏi có phải là Lâm Ý Kiều không?"Tôi gật đầu.Cảnh sát tôi với vẻ mặt hòa nhã."Cô Lâm, chúng tôi nhận tin báo của gia đình , bây giờ đưa về nhà."Mẹ Tôn nghe , lập tức cuống lên, bất chấp tất cả lao đến, giơ nanh múa vuốt hét."Về nhà gì chứ, nó cả nhà tôi ra nông nỗi này, phải bị bắt đi tù, xử tử hình!Các là cảnh sát kiểu gì ? Sao còn chưa b.ắ.n bỏ nó đi!"Một cảnh sát khác đỡ Tôn Chí Tân bị thương ra, thành thạo còng tay hắn lại."Tôn Chí Tân, hiện tại bị nghi buôn bán phụ nữ, giam giữ người trái phép, mời về đồn với chúng tôi."Mẹ Tôn thấy cảnh này, suýt nữa thì phát điên.Bà ta chắn ngang trước mặt cảnh sát."Buôn bán gì chứ, nó là con trai tôi, đưa về nhà thì gọi là buôn bán à!Các muốn bắt con trai tôi? Có gan thì bắt luôn cả tôi đi."Cảnh sát lạnh lùng liếc bà ta."Cặp vợ chồng này cũng phải bị bắt, họ là đồng phạm."Nghe , mẹ Tôn như bị rút hết hồn vía, ngã quỵ xuống đất.Khi tôi về đến nhà thì vừa kịp xem chương trình Gala Giao Thừa.Pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, đúng là thời khắc sum vầy đoàn tụ.Bố mẹ ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa .Tôi nhẹ nhàng vỗ về lưng họ."Con không phải đã không sao rồi à, người cũ không bước sang năm mới, phúc khí của con bố mẹ sau này sẽ còn nhiều lắm."Hết truyện. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...