5.Túi xách của tôi đã bị Chí Tân lén giấu đi.Bên trong có chứng minh thư, điện thoại, tất cả những thứ giúp tôi liên lạc với thế giới bên ngoài.Cả đường đi tôi mê man, cũng không biết đây là đâu.Chỉ biết là đã lái xe tám tiếng.Với chút hy vọng cuối cùng, tôi vẫn chạy ra ngoài.Biết đâu tôi có thể tìm người tốt bụng cho mượn điện thoại?Nhưng càng đi càng hoang vắng.Ở đây thậm chí không có cả một cửa hàng, chỉ có những ngôi nhà đất xiêu vẹo lác đác.Thi thoảng có vài người đàn ông trung niên đi ngang qua, ánh mắt đầy tà ý khiến tôi lạnh sống lưng.Tôi không dám đi tiếp nữa.Ở lại nhà Chí Tân hình như an toàn hơn.Vì tôi đành quay lại.Vừa đến cửa, cuộc trò chuyện bên trong khiến tôi c.h.ế.t lặng.Giọng của họ rất lớn, không hề kiêng dè, rõ ràng không ngờ tôi quay lại nhanh như ."Chí Tân à, con bé này trông như hồ ly tinh, tính còn xấu như , nếu không phải mày nhà nó giàu có, tao sẽ không đồng ý cho nó bước chân vào cửa đâu."Nhưng nó phản ứng mạnh như , liệu có thật sự đồng ý gả cho mày không?"Giọng Chí Tân đầy vẻ đắc ý."Yên tâm đi, bây giờ nó chẳng có gì cả, chạy không thoát đâu, lát nữa sẽ ngoan ngoãn quay lại thôi.""Vậy sao mày không nhân cơ hội cho nó mang bầu, đàn bà có con rồi thì chỉ có nước cam chịu.""Mẹ, con cũng muốn lắm, nó không cho con đụng vào...""Không phải hôm nay mày đã cho nó uống... thuốc ngủ rồi sao? Tối nay lại cho nó uống thêm chút nữa đi."Nghe đến đây, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tức đến run người.Gia đình này hóa ra đang tính kế này!Muốn giữ tôi lại ăn Tết đúng không?Được!Vậy tôi sẽ chiều theo ý các người.Chỉ mong các người đừng cầu xin tôi đi!6.Nghe thấy tiếng bước chân của Chí Tân, tôi vội vàng lùi lại.Chí Tân vừa ra đến cửa, đúng lúc thấy tôi đang đi về phía nhà ta.Ánh mắt ta nhanh chóng lóe lên vẻ "quả nhiên là ".Chí Tân sải bước đến bên tôi, nắm lấy tay tôi, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng như trước."Bảo bối, xin lỗi, vừa rồi hơi nặng lời. Nhưng em cũng sai, sao lại không nể mặt trước mặt bố mẹ ?"Lại là nể mặt ?Anh là cái thá gì!Nhìn khuôn mặt đáng ghê tởm của Chí Tân, tôi theo bản năng giơ tay lên.Nhưng lý trí lập tức kéo tôi về thực tại.Bây giờ chưa thể chọc giận ta.Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách rời khỏi cái nơi quỷ quái này.Chỉ cần Chí Tân vẫn còn ham tiền nhà tôi, ta sẽ không để tôi gặp chuyện.Vì tôi thả lỏng tay, xoa mặt ta với vẻ đau lòng."Chí Tân, đau không? Xin lỗi, vừa rồi em hơi nóng nảy."Em bình tĩnh lại nghĩ, đã đến rồi thì em sẽ ở lại nhà vài ngày, quen với bố mẹ ."Chí Tân ngạc nhiên, tôi với vẻ không thể tin nổi."Bảo bối, em thật chứ? Anh biết em là người hiểu chuyện nhất mà. Em yên tâm, ở lại vài ngày sẽ đưa em về nhà.""Không về cũng không sao, dù sao ăn Tết cùng , em cũng rất vui."Chí Tân mừng rỡ ôm chầm lấy tôi."Bảo bối, em nhiều lắm!"7.Tôi xin lỗi bố mẹ Chí Tân, rồi chủ đi vào bếp.Nhìn bồn rửa bốc mùi hôi thối trước mặt, tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn rồi bắt đầu rửa bát."Choang!"Tiếng vỡ giòn tan vang lên.Làm mẹ Chí Tân đang ngồi ghế đẩu cắn hạt dưa giật nảy mình.Bà ta định mở miệng mắng.Nhưng tôi nhanh hơn một bước, đỏ hoe mắt."Dì... xin lỗi... Hu hu hu... Đây là lần đầu tiên cháu rửa bát, cháu quá căng thẳng..."Bao nhiêu tiền cháu cũng đền."Mẹ Chí Tân mím môi, vẻ mặt đầy khó chịu."Vụng về, rửa bát cũng không xong, mày biết cái gì?""Hu hu hu... Xin lỗi.""Thôi, rửa nhanh đi."Mẹ Chí Tân cũng không cắn hạt dưa nữa.Bà ta đứng sau lưng tôi, chằm chằm nhất cử nhất của tôi.Sợ tôi lại "vô " vỡ bát.Dưới sự giám sát của mẹ Chí Tân, cuối cùng tôi cũng rửa xong đống bát đĩa.Mẹ Chí Tân lúc này mới yên tâm.Bà ta xoa lưng, lại ngồi phịch xuống ghế đẩu, ra lệnh."Được rồi, mau bưng bát ra ngoài đi, rồi chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.""Vâng, dì."Tôi bưng bát đĩa đã rửa sạch đi ra cửa.Khi đi qua mẹ Chí Tân, tôi đột nhiên dồn lực, giẫm mạnh lên chân bà ta.Còn cố xoay xoay vài vòng.
Bạn thấy sao?