5
Từ hôm sau, tôi thật sự chuyển Hứa Lâm cho một giáo sư có kinh nghiệm hơn.
Danh chính ngôn thuận là: “Thầy ấy nhiều kinh nghiệm hơn, cậu theo học sẽ tốt hơn.”
Hứa Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.
Một ngày thứ sáu bình thường, cả tôi và Thẩm Tân Nam đều không có tiết, thế là chúng tôi cùng đi dạo biển.
“Bảo bối, mặc áo chống nắng vào không? Gió biển lạnh lắm.”
“Tôi không!”
Tôi cứ khăng khăng mặc chiếc váy hai dây dài, bước đi phía trước mà chẳng để tâm lời Thẩm Tân Nam .
Không ngoài dự đoán, tôi lại nghe thấy tiếng lòng của .
[Bảo bối không nghe lời thì phải sao đây?]
[Nếu ốm thì sẽ rất khó chịu. Hay là tôi hỏi thêm lần nữa? Nhưng mà, lỡ ấy giận thì sao…]
[Với lại, bảo bối đẹp quá, trên bãi biển có bao nhiêu gã cứ mãi. Muốn móc hết mắt của bọn họ ra.]
“Không có à? Nhìn gì mà !”
Tôi bật khúc khích, thật sự Thẩm Tân Nam quá đáng .
“Thẩm Tân Nam, lại đây nào.”
Tôi đứng lại, xoay người với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Hôm nay hiếm khi không mặc vest, thay vào đó là chiếc áo phông trắng đơn giản, kết hợp với quần dài phong cách công sở, trông cực kỳ trẻ trung và cuốn hút.
“Sao thế, Miên Miên?”
Tôi nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn một cái vào cằm .
“!!!”
“Bảo bối lại chủ hôn mình! Chắc chắn là vì hôm nay mình rất đẹp trai.”
Tiếng lòng của Thẩm Tân Nam như vỡ òa trong đầu tôi.
“Em thấy bên trái có hai cứ mãi, nên em tuyên bố chủ quyền chút thôi.”
Tôi khẽ nhếch môi, nở một nụ nhẹ.
“Hóa ra, còn có thể dùng cách này.”
Thẩm Tân Nam nghĩ thầm, rồi thuận thế ôm lấy eo tôi, khẽ kéo đầu tôi lại và cúi xuống hôn.
Nụ hôn sâu này vừa quyến rũ vừa mãnh liệt, không để tôi có cơ hội thoái lui.
Giữa nơi đông người, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, bàn tay vô thức siết chặt lấy áo phông của , thể hiện rõ sự căng thẳng.
Cuối cùng, dừng lại, mãn nguyện buông tôi ra.
“Môi bảo bối mềm quá.”
“Muốn hôn mãi thôi.”
Hai má tôi nóng bừng, đôi môi đỏ ửng, hơi thở dồn dập.
Tôi dám chắc, nếu Thẩm Tân Nam cứ tiếp tục thế này, tôi không thể chịu nổi.
“Anh không nữa.”
Tôi vùi mặt vào ngực , vòng tay ôm lấy eo .
Những lời như trước đây chỉ nghĩ trong lòng, giờ lại ra một cách trêu ghẹo như thế.
Sau khi đi dạo trên bãi biển khoảng một giờ, chúng tôi lái xe về nhà.
Đúng như Thẩm Tân Nam dự đoán, tôi phát sốt.
Tối đó, sau khi tắm xong, tôi bắt đầu thấy lạnh run người.
Vì đã hẹn cùng xem phim với , tôi đành quấn một tấm chăn rồi ra phòng khách.
“Bảo bối, chúng ta đâu có xem phim kinh dị, sao em sợ đến ?”
Thẩm Tân Nam ôm tôi trong lòng, vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.
Trong phòng chiếu phim có bật điều hòa, cũng đắp chung chăn với tôi.
Tôi bất giác dựa sát hơn vào người .
“Bảo bối, sao người em nóng ?”
Anh vội vàng sờ tay, mặt và trán tôi.
Tôi lắc đầu: “Không biết.”
“Ốm mà cũng không biết?”
Anh nhanh chóng bế tôi về phòng ngủ, đắp kín chăn cho tôi.
“Anh đi lấy nhiệt kế.”
Tôi nằm trong chăn theo rời đi. Một lúc sau, quay lại.
“Giơ tay lên.”
Tôi hơi ngẩn ra, vì đang mặc váy ngủ mà bên trong lại trống không.
“Thôi, em tự đi.”
Tiếng lòng của khiến tôi biết rằng đã nhận ra.
Tôi kẹp nhiệt kế thủy ngân dưới nách, sau đó tựa vào lòng , cảm thấy thật dễ chịu.
Không biết từ lúc nào, đầu óc tôi bắt đầu mơ màng.
“Miên Miên.”
“Miên Miên.”
Tôi nghe gọi tên mình liên tục.
“Em buồn ngủ quá~”
“39,2 độ rồi, bảo bối, đưa em đến bệnh viện.”
Nghe đến hai chữ “bệnh viện”, tôi lập tức giãy giụa.
“Không đi đâu! Em không muốn tiêm! Sợ lắm!”
“Có đây, đừng sợ. Em bị sốt cao, phải đến bệnh viện.”
Anh nhẹ nhàng dỗ dành tôi.
Cuối cùng, tôi bị bế xuống tầng, đưa đến bệnh viện thành phố.
Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, tôi không khỏi căng thẳng, càng bám chặt vào người hơn.
Anh lấy một tấm chăn nhỏ đắp cho tôi, vừa bước đi vừa thì thầm:
“Ngoan nào!”
Tôi mơ màng mở mắt, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, khóe mắt hơi đỏ lên.
Y tá tiến đến chuẩn bị tiêm truyền dịch, tôi theo phản xạ định rụt tay lại.
“Không sao, không sao.”
Thẩm Tân Nam đưa tay che mắt tôi, chỉ cảm thấy một chút đau nhói trên mu bàn tay.
“Ngủ ngoan một giấc là khỏe thôi.”
“Có phải đầu em rất choáng không?”
Tôi nhắm mắt lại, nghe giọng thì thầm bên tai, chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề hơn.
6
Khi tỉnh lại, tôi đã về đến nhà.
Cơn ốm giống như một giấc mơ chân thật, đầu tôi vẫn còn hơi choáng, cơ thể mềm nhũn.
Thẩm Tân Nam đã đưa tôi từ bệnh viện về, biết tôi không thích mùi thuốc khử trùng ở đó.
Tôi xỏ giày bước xuống giường, vừa mở cửa phòng ngủ đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà của canh sườn hầm ngô.
“Thẩm Tân Nam.”
“Bảo bối, em thấy đỡ hơn chưa? Tối qua truyền dịch xong em vẫn còn sốt nhẹ.”
Anh vẫn mặc bộ đồ ngủ, quầng mắt hơi thâm rõ rệt. Tôi biết, chắc chắn đã chăm tôi cả đêm.
“Tốt hơn rồi.”
Thẩm Tân Nam ngồi ăn sáng cùng tôi, tôi uống hết chén canh múc cho, ánh mắt không rời khỏi .
Chờ dọn dẹp bếp xong, tôi mới lên tiếng:
“Hay là, để em nghỉ cùng nhé?”
“Em nghỉ cùng ? Ý là ngủ chung à?”
Anh hỏi với vẻ rất tự nhiên.
Tôi gật đầu: “Ừ, mà.”
“Bảo bối vừa gì cơ?”
“Cô ấy muốn ngủ cùng mình? Cuối cùng cũng đến lúc rồi!”
Vừa dứt lời, Thẩm Tân Nam đã rửa tay xong, tháo tạp dề và vứt lên quầy, rồi quay lại bế tôi lên.
“Ấy, đừng vội như chứ~”
Tôi vòng tay ôm lấy cổ , vừa buồn vừa bất đắc dĩ. Chỉ là ngủ chung thôi mà, đâu cần kích thế?
“Anh vội chứ.”
Thẩm Tân Nam không đưa tôi đến phòng phụ, mà thẳng tiến về phòng ngủ chính.
Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, sau đó cởi cúc áo ngủ của mình. Tôi quấn chăn, ngơ ngác .
“Em ngủ chung không phải từ đâu.”
Tôi nghiêm túc lên tiếng.
Thẩm Tân Nam khẽ, cởi nửa áo rồi chui vào chăn, ôm tôi vào lòng.
“Yên tâm, không phải loại người như thế đâu, không ăn bệnh nhân.”
Mặt tôi đỏ bừng. Đây là lần đầu tiên tôi chạm vào cơ thể nhiều như .
Dáng người Thẩm Tân Nam thật sự rất đẹp, khi mặc áo thì thon gọn, cởi ra thì toàn cơ bắp săn chắc.
Những đường nét trên cơ thể mang một vẻ đẹp khó diễn tả, khiến người ta không khỏi xao .
“Ngủ ngoan, thả lỏng nào.”
Thẩm Tân Nam siết nhẹ eo tôi, để tôi gối đầu lên tay .
Mùi hương thoang thoảng trên người , có lẽ là mùi sữa tắm, rất dễ chịu, tôi không còn thấy căng thẳng nữa.
Nhưng loạt tiếng lòng của lại khiến tôi không thể ngơ.
“Bảo bối của mình, eo nhỏ, mềm quá.”
“Thơm thơm mềm mềm, bao giờ mình mới ‘ăn’ đây?”
“Thật sự muốn ôm ấy ngủ mỗi tối.”
“Mình quyến rũ thế này mà ấy vẫn không sờ bụng mình? Đây là tám múi cơ đấy!”
Tôi sững người. Tám múi cơ? Thật không?
Tay tôi vô thức di chuyển từ eo ra trước… Trời đất, đúng là tám múi thật!
“Ừm~ tay bảo bối mềm quá.”
“Không thể tiếp tục nữa, hơi có phản ứng rồi…”
Tôi vội rụt tay lại, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Thẩm Tân Nam, không dám nhúc nhích, rồi khẽ nhắm mắt.
“Sao lại không sờ nữa? Chán rồi à?”
Tôi âm thầm nghĩ: Không phải tôi không muốn sờ, mà là không dám sờ, lỡ ấy thật sự “ăn” tôi thì sao?
“Thẩm Tân Nam, nghỉ ngơi đi.”
Tôi dịu dàng , giọng mềm mại như tan ra trong không khí.
Bạn thấy sao?