Từ trước đến giờ, tôi đã luôn kìm nén cảm , và giờ đây, mọi thứ bùng nổ.
"Được! Tôi nợ ! Được chưa?!"
Cố Minh nhíu mày:
"Em đang tức giận cái gì? Em đau bụng, hâm nóng cơm cho em, rửa bát giúp em, mà em còn nổi giận với ?"
Tôi đáp lại:
"Tôi đau bụng, giúp tôi rửa bát thì có gì sai?!"
Cố Minh ngay lập tức bật chế độ "ông hoàng lý lẽ":
"Đây chính là lỗi của em. Thứ nhất, nếu em cảm thấy không khỏe, em có thể nhờ rửa bát, sẽ không ngần ngại. Nhưng đã hỏi em có còn đau không, và chính miệng em trả lời là không đau, nên mới bảo em rửa bát.
Thứ hai, chúng ta đã thống nhất chia đôi việc nhà. Anh xong phần của , còn giúp cả phần của em, mà em lại không hài lòng. Như thế có công bằng không?"
… Nghe có vẻ hợp lý ghê nhỉ?
Tôi nhất thời sững lại.
Tôi cố gắng biện hộ:
"Tôi vẫn bị đau bụng. Lúc hỏi, thuốc giảm đau vẫn còn tác dụng, nên tôi mới cảm thấy đỡ hơn và không đau."
Cố Minh nhếch mép châm chọc:
"Vậy là cái bụng của em giống như "con mèo của Schrödinger" sao? Vừa đau, vừa không đau?"
Tôi sốt ruột:
"Tôi không dối! Tôi thực sự rất đau!"
Anh ta xoa thái dương, thở dài:
"Về chuyện đau bụng kinh, đã hỏi trợ lý của , Giao Giao. Em cho rằng không phải phụ nữ nên không hiểu, lần này đã tham khảo ý kiến của một phụ nữ rồi nhé.
Giao Giao không bị đau bụng kinh, ấy còn hỏi thêm những người phụ nữ xung quanh, ai cũng không hề đau, hoặc nếu có đau thì cũng chịu . Không hiểu sao em lại quá lên như .
À, còn nữa, Giao Giao lạc nội mạc tử cung có thể ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, vì sợ em lo lắng, đã không ra. Thế mà em lại nổi nóng vô cớ như thế này."
CÁI GÌ CƠ?!
Cơn giận của tôi bùng lên. Tôi hét lên:
"Lại là Giao Giao! Anh có thể đừng nhắc đến ta nữa không?!"
Tôi nhận ra, mỗi lần cãi nhau, Cố Minh đều lôi người phụ nữ này ra để phản bác tôi.
Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Cố Minh cũng khó chịu không kém:
"Anh chỉ đang chuyện khách quan thôi."
Tôi giận dữ hét lên:
"Vậy thì đi mà ở với Giao Giao luôn đi!"
Lần này, Cố Minh cũng nổi giận:
"Hà Thanh Thanh! Em có thể lý trí một chút không? Trợ lý của là Giao Giao, trùng hợp ấy là phụ nữ, thôi.
Tại sao em cứ phải suy diễn lung tung? Em có bị hoang tưởng không? Em từng đồng nghiệp của em là người kỳ quặc, lại chính mình đi, em có khác gì họ không?"
Hiệu quả của thuốc giảm đau đã hết, bụng tôi đau dữ dội, nước mắt trào ra.
Tôi nghẹn ngào hét lên:
"Được! Được! Tất cả là lỗi của tôi! Tôi vô lý! Tôi không biết lý lẽ!
Chúng ta chia tay đi! Anh đi mà đến với Giao Giao!"
Cố Minh khựng lại, rồi nhíu mày:
"Hà Thanh Thanh, chúng ta đều là người trưởng thành, đừng như một đứa trẻ mà cứ đòi chia tay mỗi khi tức giận. Em có biết như vừa ấu trĩ, vừa tổn thương cảm không?"
Tôi lạnh lùng ta.
"Tôi nghiêm túc đấy."
Cố Minh khẩy:
"Nhìn lại em đi. Em đang mất lý trí, gào thét om sòm, tóc tai rối bù.
Lần trước đã bảo em kém kỹ năng giao tiếp, em còn không phục. Bây giờ thì sao? Em không khác gì một mụ điên cả!"
Anh ta giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh của tôi, rồi đưa cho tôi xem.
Tôi vào màn hình và sốc nặng.
Đôi mắt tôi đỏ hoe, tóc rối bù, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.
Trời ạ… Tôi đã trở thành như từ khi nào?!
Cố Minh cất điện thoại, giọng lạnh lùng:
"Anh sẽ giữ lại bức ảnh này bằng chứng.
Em lúc thì kêu đau, lúc thì bảo không đau. Anh giúp em rửa bát, em không biết ơn mà còn nổi giận đòi chia tay.
Đúng là không thể hiểu nổi!"
Lại nữa…
LẠI NỮA RỒI!
Bạn thấy sao?