Bác sĩ nhạt:
"Cảm giác đau là trải nghiệm chủ quan của bệnh nhân. Không phải người khác bảo em không đau thì em sẽ không đau. Trong y học, khi kê đơn thuốc giảm đau, chúng tôi luôn dựa vào cảm nhận của bệnh nhân để điều chỉnh liều lượng."
Tôi ngập ngừng:
"Nhưng trước đây em không đau bụng kinh, giờ tự nhiên bị đau. Liệu có khi nào chỉ là tâm lý không ạ?"
Bác sĩ tôi với ánh mắt như muốn hỏi:
"Em bị ngốc à?"
Rồi nghiêm túc :
"Em tự biết mình đau hay không chứ? Trước đây không đau, không có nghĩa là sau này cũng không đau."
Tôi cạn lời.
Nếu là trước đây, tôi chẳng cần suy nghĩ mà tin ngay lời bác sĩ.
Nhưng bây giờ, tôi lại nghi ngờ cả những điều đơn giản và hiển nhiên nhất.
Một nỗi sợ mơ hồ trỗi dậy trong tôi—có phải tôi đã bị Cố Minh áp chế quá lâu, đến mức cả nhận thức cơ bản cũng lung lay không?
Bác sĩ rằng tôi bị u nang nội mạc tử cung, một dạng của lạc nội mạc tử cung—căn bệnh này thường đau bụng kinh, mức độ đau của mỗi người sẽ khác nhau.
Sau khi tiêm thuốc giảm đau, tôi rời bệnh viện và gọi ngay cho Cố Minh:
"Bác sĩ bảo em bị đau bụng kinh."
Anh ta ngạc nhiên:
"Nhưng trước đây em đâu có đau?"
Tôi đáp:
"Đúng, trước đây không đau, bây giờ em bị lạc nội mạc tử cung!"
Anh ta im lặng vài giây, rồi :
"Lạ thật, chưa bao giờ thấy ai đau bụng kinh đến mức này. Mẹ mấy chục năm nay chưa từng bị đau, họ hàng bên ngoại cũng không ai đau bụng kinh như em cả."
Một ngọn lửa giận dữ bùng lên trong tôi:
"Anh chưa từng thấy nghĩa là không có sao? Cả đời chưa từng gặp ai đau bụng kinh đến chết đi sống lại à?"
Anh ta đáp:
"Thực ra có gặp một lần. Hồi cấp ba, có một hay giả vờ yếu đuối, suốt ngày lấy cớ đau bụng kinh để trốn học…"
Tôi bốc hỏa:
"Anh nghĩ em cũng đang giả vờ à? Bác sĩ đã chẩn đoán rõ ràng là lạc nội mạc tử cung, vẫn còn nghi ngờ sao?!"
Anh ta nhanh chóng :
"Anh không có ý đó."
Nước mắt tôi tuôn trào. Tôi gằn từng chữ:
"Mặc kệ mẹ , chị hay em có đau hay không—hiện tại em đang đau! Em đang rất đau, hiểu không?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi."
Cố Minh nhanh chóng đánh trống lảng, kết thúc cuộc hội thoại.
Tôi không hiểu, ta chỉ cần an ủi tôi là , tại sao phải phủ nhận cơn đau của tôi?
Bác sĩ đã cảm giác đau là chủ quan, mỗi người một khác.
Người khác không đau, không có nghĩa là tôi cũng không đau.
Tôi bắt đầu lại toàn bộ mối quan hệ này.
Cố Minh không thực sự hiểu biết, ta chỉ dùng sự "hiểu biết" để áp chế tôi, coi nhẹ cảm của tôi.
Anh ta chỉ muốn chứng minh mình luôn đúng.
Lần đầu tiên, tôi nhận ra một cách rõ ràng:
Trong tất cả những lần tranh cãi trước đây, điều quan trọng với Cố Minh không phải là đúng sai—mà là ta phải thắng.
Sau cuộc cãi vã qua điện thoại, tôi về nhà, cơn đau vẫn hành hạ nên tôi nằm nghỉ trên sofa.
Hôm nay, Cố Minh đích thân nấu cơm.
Vì tôi về trễ, ta hâm nóng thức ăn, mang ra bàn và gọi tôi ăn.
Nhìn ta bận rộn trong bếp, tôi đè nén sự uất ức, không tranh cãi về chuyện đau bụng kinh nữa, cũng không nhắc đến chia tay.
Nhưng tôi thực sự không ăn nổi, chỉ ăn vài miếng rồi lại về sofa nằm.
Đến 9 giờ tối, Cố Minh từ phòng việc bước ra, bát đũa trên bàn, tỏ vẻ rất kinh ngạc:
"Sao em chưa rửa bát?"
Tôi sững người:
"Rửa bát?"
"Chẳng phải mình đã thỏa thuận chia đều việc nhà sao? Anh nấu ăn, thì em phải rửa bát chứ?"
Tôi ngây ra, không biết trả lời thế nào.
Từ trước đến nay, chúng tôi đều chia việc nhà rõ ràng:
Tôi nấu cơm, thì ta rửa bát, quét nhà.
Tôi giặt quần áo, thì ta phơi đồ.
Lúc trước, chúng tôi đều rất vui vẻ với thỏa thuận này.
Tôi rất độc lập, không nghĩ đàn ông cần phải nhường nhịn phụ nữ, nên luôn đồng ý chia đều mọi việc.
Nhưng… hôm nay tôi bệnh mà.
Tôi đương nhiên nghĩ rằng mình không cần phải rửa bát.
Nhưng đối diện với Cố Minh, tôi lại không dám ra suy nghĩ này một cách dứt khoát.
Tôi ấp úng:
"Em… em đau bụng quá…"
Anh ta nhíu mày:
"Nhưng em bảo là đã đỡ rồi mà?"
"Thực ra vẫn còn đau…"
Sắc mặt Cố Minh không tốt lắm, không gì, chỉ quay đi rửa bát.
Sau khi rửa xong, ta đến bên tôi, dịu dàng :
"Bé con à, em nợ một lần rửa bát nhé."
Giọng thì rất dịu dàng…
Nhưng…
Không gì có thể che giấu nội dung của câu đó.
Cái tính "tính toán từng chút một" này… thật khiến tôi buồn nôn.
Bạn thấy sao?