Nửa năm sau, tôi cảm thấy đã hiểu khá rõ về nhau nên đồng ý lời mời sống chung của Cố Minh.
Anh ta : “Để tránh cãi nhau, chúng ta cần đặt ra một số quy tắc khi sống chung.”
“Được thôi.” Tôi vui vẻ gật đầu.
Tôi thích rõ mọi thứ quan trọng ngay từ đầu, bàn bạc kỹ lưỡng để sau này tránh xảy ra xung đột.
Cố Minh đưa ra một số quy tắc, chẳng hạn như:
Việc nhà chia đôi.
Chi tiêu cũng phải chia đôi cho đến khi kết hôn, tất nhiên, quà tặng ta mua cho tôi thì không tính…
Tôi sảng khoái đồng ý: “Không vấn đề gì.”
Thực tế, dù ta không đề cập, tôi vẫn luôn chia đều chi phí.
Ví dụ:
Nếu ta mời tôi một bữa ăn, tôi sẽ chủ mời lại bữa sau.
Nếu ta mua cho tôi một chiếc túi xách, tôi sẽ tặng ta một chiếc iPad và một chiếc thắt lưng.
Tôi là người không thích lợi dụng người khác, cũng không thể vô tư tiêu tiền của ai.
Tình là sự cho đi từ cả hai phía, chứ không phải một bên chỉ biết nhận – đó là nguyên tắc của tôi.
Sau khi bàn bạc xong, chúng tôi trả lại căn hộ riêng của mình và một nơi ở giữa quãng đường đến công ty của cả hai, đảm bảo không ai có lợi hơn ai.
Thực tế, hợp đồng nhà của tôi vẫn còn hai tháng nữa mới hết hạn.
Gã chủ nhà khốn kiếp không chỉ từ chối trả lại tiền đặt cọc mà còn giữ lại toàn bộ tiền tôi đã trả trước, khiến tôi vô cùng tức giận.
Nhưng chuyện này không liên quan đến Cố Minh, tôi không thể đổ lỗi lên ta, cũng không thể trút giận lên ta .
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, tôi không hề nhắc chuyện này với Cố Minh.
Tôi sợ ta hiểu lầm rằng tôi đang trách ta, rồi lại cãi nhau.
Nhưng thỉnh thoảng, tôi cũng tự hỏi:
Tại sao tôi không thể than thở với ấy?
Nếu tôi còn không dám kể những chuyện nhỏ nhặt này với trai, thì tôi có trai để gì?
Tôi cứ tự giằng co với chính mình suốt mấy ngày.
Cố Minh nhận ra tôi có gì đó không vui, chủ hỏi han, lúc đó tôi mới kể chuyện tiền nhà.
Anh ta ngạc nhiên: “Chuyện này sao em không ?”
Tôi đáp: “Có liên quan gì đến đâu.”
Anh ta nghiêm túc phê bình tôi: “Đây chính là lỗi của em.”
Hả? Lại là lỗi của tôi?
Tôi tủi thân: “Em không chỉ vì không muốn bận lòng mà.”
Vị "đại trí giả" Cố Minh trịnh trọng lên lớp:
“Anh hiểu ý em. Nhưng em kìm nén không ra, không xử lý cảm , rồi mang tâm trạng đó vào khi ở bên , khiến cũng khó chịu – có hợp lý không?”
… Nghe cũng có lý.
Bị mắng một trận, tôi bất lực: “Được rồi, lần này là lỗi của em.”
Cố Minh kết luận: “Có chuyện gì không vui thì ra, cùng nhau phân tích để tìm cách giải quyết, đừng tự chịu đựng một mình.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Tôi tưởng rằng ta thích kiểu "có gì thì ".
Sau đó, tôi gặp một đồng nghiệp cực kỳ phiền phức trong công việc, khiến tôi bực bội muốn nổ tung.
Về đến nhà, tôi kể với Cố Minh, vừa vừa bực bội mắng chửi.
Chưa hết câu, ta đã cắt ngang: “Chuyện này hiểu mà…”
Tôi nghẹn lời.
Sau đó, ta lại bắt đầu một bài diễn thuyết dài bất tận với công thức quen thuộc:
“Vấn đề này có mấy điểm quan trọng…”
“Thứ nhất, bla bla bla.”
“Thứ hai, bla bla bla.”
Tôi có cảm giác mình đang nghe sếp tổng kết cuối tháng.
Hồi mới , tôi thấy cách chuyện này của ta rất cuốn hút, rất hiểu biết, rất đáng khâm phục.
Nhưng càng ở lâu, tôi phát hiện ra…
Anh ta càng ngày càng không khách sáo.
Tôi còn chưa xong, ta đã ngắt lời, " hiểu", rồi thao thao bất tuyệt phân tích.
Lúc nào cũng trên cao xuống, phán xét tôi.
Có lúc ta phân tích đúng, có lúc lại trật lất.
Mà trong quan hệ của chúng tôi, luôn luôn là ta nhiều, tôi ít.
Đến mức tôi thậm chí cảm thấy chuyện với ta rất mệt, bởi vì ta luôn bác bỏ lời tôi.
Hôm đó, sau khi nghe ta chỉ đạo đủ thứ, tôi không nhịn , chen vào: "Không phải như …"
Cố Minh khó chịu: “Anh hiểu mà. Anh lớn tuổi hơn em, chức vụ cũng cao hơn em, vấn đề cốt lõi là em kém trong việc xử lý quan hệ xã hội.”
Anh ta hạ thấp tôi, khiến tôi tức giận: "Lại là lỗi của em à? Sao lúc nào cũng em sai? Chẳng lẽ gì cũng đúng hết chắc?"
Anh ta điềm nhiên đáp: "Anh 30 tuổi đã quản lý cấp cao ở một công ty lớn, còn em chỉ là nhân viên bình thường ở công ty Internet. Thành tựu của hơn em, chứng tỏ khả năng xã hội và việc của mạnh hơn em. Nếu một ngày nào đó em có chức vụ cao hơn , kinh nghiệm nhiều hơn , thì khi đó em mới đúng."
Tôi: "..."
Bạn thấy sao?