Đi cùng cùng phòng thất đi uống rượu, ấy chỉ vào một chàng trai ở bàn bên cạnh.
“Đó là Trần Hành Giản! Đẹp trai quá, nghe khó cưa lắm!”
“San San, mình nhớ cậu thích mấy có ý thức phục vụ tốt mà. Cậu không theo đuổi, thì mình cũng bỏ qua luôn.”
Tôi cắn ống hút, giả vờ chăm vào điện thoại.
Một phút trước, tôi nhận tin nhắn.
A Giản: 【Có vẻ tôi phục vụ không đủ tốt nhỉ.】
A Giản: 【Tối nay về với tôi, hoặc tôi khóc, hoặc để tôi em khóc.】
1
Sắp tốt nghiệp, cùng phòng vừa chia tay.
Lôi tôi đi uống rượu.
Tôi đang tập trung nghe ấy mắng chửi trai cũ thì bỗng nhiên ấy ngừng lại.
Chỉ vào một chàng trai ở bàn bên cạnh:
“Trời ơi, đẹp trai ghê!
“Đó chẳng phải là Trần Hành Giản bên trường kế bên sao?!”
Toàn thân tôi cứng đờ, từ từ quay đầu lại.
Quả nhiên là một gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn.
Cô cùng phòng tặc lưỡi hai tiếng.
“Đẹp trai muốn xỉu! Ba trăm sáu mươi độ không góc chết! Được này, bảo mình mỗi tháng kiếm 100 triệu mình cũng chịu!
“Nhưng nghe khó cưa lắm!”
Tôi hờ hững gật đầu, không dám gì.
Khó hay không khó cưa, chẳng lẽ tôi không biết sao?
Tôi và Trần Hành Giản đã nhau gần một năm.
Chưa cho ai biết, đặc biệt là cùng phòng.
Cái miệng “năm xu” của ấy mà biết, cả trường sẽ biết ngay.
Tối nay tôi bùng hẹn với Trần Hành Giản, viện cớ thí nghiệm để đi quán bar với cùng phòng.
Không ngờ ấy cũng ở đây.
Bây giờ tôi chỉ biết âm thầm cầu nguyện ấy không phát hiện ra tôi.
Cô lại :
“San San, mình nhớ cậu thích kiểu đàn ông có ý thức phục vụ tốt mà.
“Loại hoa cao quý như này chắc không phải gu của cậu đâu.”
“Cậu không theo đuổi,đúng là tiếc mà.”
Cạch một tiếng.
Bên cạnh có người đặt cốc xuống rất mạnh.
Có người hỏi: “Anh Giản sao thế?”
Một giọng lạnh lùng vang lên:
“Không sao, đang tự kiểm điểm xem mình có phải kiểu người phục vụ không.”
Tim tôi run lên.
Cắn răng quay sang cùng phòng.
“Im miệng không?
“Uống xong ly này thì về ngay!”
Cô hì hì.
“Gấp gì chứ, đã đến đây rồi.
“San San, để mình gọi một người mẫu cho cậu nhé.”
“Đại học bốn năm, tôi đã quen ba người trai rồi, còn cậu đến tay đàn ông cũng chưa chạm qua—”
Tôi không nhịn nổi nữa.
Lập tức túm cổ ấy, bịt miệng ngay.
Điện thoại rung hai cái.
Màn hình hiện lên hai tin nhắn liên tiếp—
A Giản: 【Vẫn cần gọi người mẫu nam?】
A Giản: 【Sao, chạm tôi chán rồi à?】
2
Trễ rồi.
Mọi thứ đều trễ cả rồi.
Trần Hành Giản đã nghe thấy hết.
A Giản: 【Có phải tôi phục vụ không tốt, khiến không hài lòng không?】
Tôi vội vàng trả lời: 【Không phải đâu!!】
A Giản: 【Cho em mười phút, xử lý xong cùng phòng.】
A Giản: 【Tối nay về với tôi.】
A Giản: 【Hoặc tôi khóc, hoặc để tôi em khóc.】
Tin nhắn của Trần Hành Giản cứ liên tục hiện lên.
Tuyệt vọng, tôi tắt màn hình ngay.
Khóe mắt lén thấy Trần Hành Giản đứng dậy.
“Anh Giản, về rồi à?”
“Hiếm khi có thời gian đi chơi với bọn tôi, bánh kem còn chưa cắt mà!”
Giọng của Trần Hành Giản lạnh nhạt:
“Đủ rồi, mấy người cứ chơi đi.
“Tôi phải về nhà để tự kiểm điểm.”
Anh ấy để lại quà, bỏ lại nhóm đang mù mờ không hiểu gì.
Quay người bước đi.
Ánh đèn quét qua người ấy.
Gương mặt Trần Hành Giản sắc lạnh, cả người toát lên vẻ xa cách.
Tôi biết lần này xong đời thật rồi.
Cô cùng phòng lại xáp đến, không biết sống chết kéo tôi uống cạn ly.
“San San, tối nay không say không về!
“Mặc kệ tụi đàn ông, toàn thứ không ra gì!”
Tôi còn tâm trí đâu mà uống rượu?
Vội đỡ cùng phòng, kéo đi ra ngoài.
Khi đang đứng bên đường gọi xe.
Trần Hành Giản đột nhiên xuất hiện phía sau.
“Xe gọi rồi, đưa ấy về, rồi em đi với tôi.”
Cơn gió đêm phảng phất mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người ấy.
Thần kinh tôi lập tức căng thẳng.
Không ổn rồi!
Anh ấy cứ thế đứng trước mặt cùng phòng tôi, mai sao mà giải thích nổi đây?!
Tôi lập tức bịt mắt cùng phòng, hạ giọng :
“Cậu đi trước! Ra xe đợi tôi!
“Để Vy Vy thấy là tôi toi luôn đấy!”
Trần Hành Giản khoanh tay bỏ vào túi,
Nhìn thoáng qua say khướt của tôi, Bật vì tức.
“Đường San, là loại không thể gặp người sao?”
3
Không phải .
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian giải thích!
Trần Hành Giản giúp chúng tôi gọi xe.
Tự ấy lái xe đi theo sau.
Khi đóng cửa xe, ánh mắt của ấy khiến tôi cảm thấy bất an.
Quan hệ giữa tôi và Trần Hành Giản.
Có chút không bình thường.
Ngày đó, trong thư viện, tôi thấy ấy thoáng qua.
Anh ấy hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của tôi.
Tôi chưa bao giờ chủ theo đuổi con trai.
Cũng chưa từng gặp ai đẹp trai như ấy.
Tôi liền bước tới xin WeChat ngay.
“Chào , có thể quen một chút không?”
Đi cùng Trần Hành Giản còn có hai chàng trai khác.
Cả hai đều tôi như đang xem kịch vui.
Trần Hành Giản cúi mắt tôi.
Lông mi ấy rất dài, ánh mắt rất lạnh.
Trông không dễ chuyện chút nào.
Tôi tưởng ấy sẽ từ chối.
Nhưng ngay giây sau, ấy mở mã QR, đưa qua cho tôi.
Lười biếng :
“Được thôi.”
Khi tôi rời đi, nghe thấy hai chàng trai phía sau không kiềm sự phấn khích.
“Anh Giản thích kiểu này hả?!”
“Tuyệt vời! Là ngọt ngào! Anh Giản cứu rồi!”
Kết xong, tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Chào , cho hỏi có chưa?”
“Dấu chấm hỏi?”
“Nếu chưa, thì trả lời 1.”
“1.”
“Vậy có muốn tôi không?”
Có lẽ tôi hỏi quá thẳng thắn.
Cả buổi chiều ấy không trả lời.
Tôi nghĩ chắc ấy đã từ chối.
Nhưng đến tối, ấy lại nhắn lại.
“Tại sao?”
Tôi thật.
“Vì đẹp trai.”
Bên kia cứ hiện lên “đang nhập” rồi lại dừng.
Tôi không muốn tỏ ra quá vội vàng.
Cũng phải cho ấy thời gian suy nghĩ.
Tắm xong quay lại, tôi thấy tin nhắn từ 10 phút trước.
“Được.”
Tôi sững sờ một lúc, mới nhận ra ấy đồng ý rồi.
Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần ấy sẽ hỏi cả đống câu.
Hoặc từ chối thẳng thừng.
Không ngờ, lại dễ dàng thế này.
Lần hẹn đầu tiên, tôi ấy rất lâu.
Đến mức ấy không nhịn mà .
“Đường San, em cứ tôi như , tôi sẽ hiểu nhầm đấy.”
“Hiểu nhầm gì?”
Anh ấy nghiêng đầu, dưới ánh nắng tôi.
Giọng nhẹ và khàn:
“Hiểu nhầm rằng em thực sự thích tôi.”
Tôi thẳng vào mặt ấy, trả lời dứt khoát:
“Không cần hiểu nhầm, em thích thật mà.
“Trần Hành Giản, có thể nhắm mắt lại không?”
Anh ấy hơi ngỡ ngàng.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt.
Gió nhẹ nhàng đỏ đôi tai ấy.
Tôi kiễng chân, hôn lên môi .
Lông mi của Trần Hành Giản khẽ rung, mở mắt ra.
Anh đưa tay lên chạm môi, đáy mắt tràn đầy ý .
“Bạn à, lần hẹn đầu tiên, em chủ như sao?”
Tôi gật đầu không do dự.
Thích cái gì thì phải tự giành lấy.
Anh ấy là do tôi theo đuổi.
Tôi hôn một cái thì sao?
Ánh mắt của Trần Hành Giản trầm xuống.
Anh đưa tay nắm lấy gáy tôi, cúi người lại gần.
“Chuyện này, để con trai chủ .”
Hơi thở của ấy trong lành và dễ chịu.
Tôi rất thích.
Nụ hôn dịu dàng, đáp lại.
Dần dần càng lúc càng mãnh liệt.
Khi ấy thả tôi ra, hơi thở nặng nề, tai đỏ bừng.
“Đường San, sao em hôn mà vẫn mở mắt thế?”
Tôi ngẩn người ấy.
“Vì đẹp trai.”
Đỏ ửng trên tai ấy lan dần.
Anh nắm tay tôi, chụp một bức ảnh.
Chuẩn bị đăng lên mạng.
Tôi giữ điện thoại lại.
“Trần Hành Giản, chuyện chúng ta nhau, có thể không công khai không?”
Nụ trên mặt ấy khựng lại một thoáng.
Ngước mắt tôi một lúc.
Hình như muốn hỏi lý do.
Nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại.
“Được thôi.”
Bạn thấy sao?