Đèn hành lang hỏng, quản lý khu chung cư vẫn chưa đến sửa.
Một bóng người đen xì, ngồi xổm trước cửa nhà tôi.
Tôi không quan tâm, từ trong bóng tối mò ra chiếc chìa khóa, mở cửa.
Hoắc Tầm thò tay ra, túm lấy quần áo của tôi.
“Khương Quán, tại sao lại trở nên như thế này chứ?”
Giọng của Hoắc Tầm rất khàn, giống như đã rất lâu rồi không có mở miệng chuyện.
“Tại sao em lại là con của bà ta?”
Tôi ngồi xổm xuống, nâng mặt Hoắc Tầm lên.
Râu ria xồm xoàm, tinh thần sa sút không chịu nổi.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy .
Nước mắt rơi lên bả vai, rất nóng.
Hồi lâu sau, Hoắc Tầm :
“Anh không thể mẹ đi chết .;
“Khương Quán, chúng ta chia tay đi.”
Tôi từng cái, vỗ vào sau lưng :
“Được, em đồng ý.”
19
“Chị, tặng chị bông hoa cách tang này.”
Khải Mã chạy từng bước nhỏ đến trước mặt tôi, tặng hoa cho tôi, dùng ngón tay đưa lên mặt mặt quỷ: "Đừng buồn nữa nhé.”
Trẻ con 12 tuổi ở thành phố đều có thể những câu tiếng đơn giản một cách lưu loát rồi.
Nhưng Khải Mã đến giọng phổ thông cũng phát âm không chuẩn.
Tài nguyên giáo dục ở đây kém, ít trường học.
Thế nên, hầu hết trẻ em đến một độ tuổi nhất định, sẽ giúp đỡ gia đình chăn thả gia súc, rất ít đứa đến trường đi học.
Ba tháng trước, mẹ tôi qua đời.
Tôi nghỉ , đưa tro cốt của bà, đi du lịch khắp nơi.
Cuộc sống dường như bỗng mất đi mục tiêu và ý nghĩa, trời có sập xuống cũng không sao cả.
Tôi quẹt mũi của em ấy: "Sao còn chưa đi học?”
Đến lượt Khải Mã nhăn mày, em ấy : "Cô Tiểu Nhã ốm rồi.”
Tôi dắt tay em ấy: "Đi, đi xem xem nào.”
Tống Nhã sốt rồi, điều kiện thực tế có hạn, chỉ có thể uống chút thuốc, đổ mồ hôi để chống đỡ.
“Chưa từng nghĩ đến việc rời đi sao?”
Tôi rót cho ấy ly nước.
Tống Nhã lắc đầu: "Không nỡ.”
“Vô nghĩa, những đứa nhỏ này không phải là trách nhiệm của cậu.”
Hai năm trước Tống Nhã đến đây thông qua chương trình đưa giáo dục đến các vùng kém phát triển, không ngờ một lần dạy này đã giữ bản thân ở nơi thảo nguyên núi tuyết này.
“Chỉ có đi học, bọn nó mới có đủ cơ hội, đi ra khỏi vùng đất thảo nguyên này ngắm thế giới bên ngoài.”
Tống Nhã cái bóng lấp ló ở góc tường: "Tớ cảm thấy có ý nghĩa.”
Lúc đó, tôi chỉ coi như Tống Nhã vẫn chưa phải chịu khổ nhiều.
Khổ nhiều mệt nhiều, tích tụ nhiều ngày nhiều tháng sẽ tự từ bỏ thôi.
Con người, đều đặt bản thân lên đầu.
Cho đến nửa tháng sau, đất.
Tống Nhã bởi vì cứu học sinh nên bị mắc kẹt lại, vĩnh viễn ở lại trường học.
Tôi thấy những đứa trẻ đó khóc.
Tôi đã tham gia cứu trợ sau thiên tai.
Rất mệt, mệt đến mức tôi xuất hiện ảo giác, thấy Hoắc Tầm.
Anh đứng lặng lẽ ở đó, không xa không gần.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt, đã biến mất rồi.
20
Tôi không rời đi, mà thay thế Tống Nhã.
Những đứa trẻ vẫn gọi tôi là “ Tiểu Nhã.”
Sau thiên tai công việc xây lại trường rất tốt.
Còn có người giấu tên tài trợ tiền để xây dựng lại trường học.
Nói đúng ra, có thể gọi là trường học.
Tôi đem tro cốt của mẹ tôi chôn ở dưới chân núi tuyết.
Tôi nghĩ bà nhất định sẽ rất vui.
Sau đó, một lần ở lại chính là rất nhiều năm.
Sau này, có người : "Hà tất gì chứ? Mấy đứa trẻ này không phải là trách nhiệm của .”
“Chỉ có đi học, bọn chúng mới có thể có cơ hội, đi ra khỏi thảo nguyên ngắm thế giới bên ngoài.” Tôi xoay bông hoa phù dung trong tay: "Tôi cảm thấy có ý nghĩa.”
Tôi đám nhỏ dần dần trưởng thành.
Bọn chúng đi học để biết con chữ, chăm chỉ học tập, có kiến thức và khát vọng.
Biết thế giới bên ngoài bao mênh mông hơn thảo nguyên.
Bọn chúng muốn đi ra bên ngoài.
Còn tôi cũng muốn bọn chúng đi ra bên ngoài.
21
“Cô Tiểu Nhã, có thư của !”
Mấy năm nay, tôi bắt đầu về lĩnh vực truyền thông.
Về nơi này, về cuộc sống của những đứa trẻ chụp thành vlog, rồi đăng lên trên các kênh video ngắn.
Vẫn luôn có người gửi thư, quan tâm đến những đứa trẻ này.
“Ở đâu gửi đến ?”
“Bắc Kinh.”
Tôi trở về phòng, mở phong thư ra.
Một tờ giấy trắng, không viết gì cả.
Mở ngăn kéo ra, bên trong xếp một xấp giấy trắng.
Tôi vuốt thẳng tờ giấy trắng, đặt lên trên, rồi khóa lại.
Cuộc sống của chúng ta đều luôn phải hướng về phía trước mà đi.
- Hết -
Bạn thấy sao?