Hoắc Tầm vẫn còn , tôi đã không còn nghe thấy rõ nữa rồi.
Xương khớp mềm nhũn, ngay cả tầm cũng dần dần mất đi ý thức.
“Nhiều năm như rồi, vẫn không có tiến bộ gì cả.” Hoắc Tầm ôm tôi từ trong bồn tắm đi ra, mang theo sự vui vẻ rõ ràng: "Ôm cho chặt, rớt xuống sẽ không quan tâm đâu đấy.”
10
“Sao, cứ định như thế mà rời đi à?”
Sau lưng, cửa phòng tắm mở ra.
Mùi hương của sữa tắm lẫn lộn với hơi nước, bốc ra ngoài.
Hoắc Tầm dựa vào cách cửa, từng giọt nước từ trên tóc rơi xuống ngực, lại rơi xuống eo, cuối cùng không rớt xuống bên dưới thân…
Tôi bỗng đỏ mặt, tránh tầm mắt: "Không, không phải, em đi vệ sinh.”
“Đi vệ sinh mà đi về phía phòng khách sao?”
Hoắc Tầm bước đến, một phát bế tôi lên.
Tôi đang mặc chiếc áo hoodies của Hoắc Tầm, chỉ dài quá bắp đùi một chút.
Tôi cảm thấy khó chịu, vô thức vùng vẫy.
Giống như là đã đoán , Hoắc Tầm giữ chặt lấy chân của tôi trước:
“Đừng đậy lung tung, trừ khi em còn muốn tiếp tục một lần nữa.”
Tôi, đờ người ra.
“Đi ăn sáng.”
Tôi ngây người.
Đây còn có thể bữa sáng sao?
“Còn không ăn đi hay là muốn tôi đút cho em?”
Tôi vội vàng lắc đầu, cầm chiếc bánh mì sandwich lên ăn.
Sự im lặng bao trùm lên tôi và Hoắc Tầm.
Một hồi sau, Hoắc Tầm mở miệng : "Lúc nào thì em rảnh?”
Tôi có chút mơ màng: "Có ý gì?”
Hoắc Tầm thong thả rút giấy ăn ra, lau tay: "Đăng kí, kết hôn.”
“Váy cưới em cũng có thể chọn trước, tuần sau…”
Tôi bị sặc: "Đợi, đợi một chút! Đăng kí? Kết hôn sao?”
Hoắc Tầm lườm tôi một cái: "Làm sao? Hối hận rồi?”
Tôi đột nhiên nổi giận: "Hối hận cái gì? Em căn bản chưa đồng ý! Làm gì có chuyện hối hận hay không?”
Hoắc Tầm không gì, lấy điện thoại ra, ấn phát ghi âm, vỏn vẹn chỉ có vài giây, mà tôi nghe đến đỏ mặt tía tai.
“Dừng dừng dừng!”
Tôi đứng phắt dậy, lao đến giành lấy điện thoại trong tay Hoắc Tầm.
Điện thoại không giành , chân còn giẫm vào nhau suýt nữa thì ngã.
May mà Hoắc Tầm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy.
Tôi vội vàng đến mức lắp: "Cái, cái, cái này không tính! Lời lúc chuyện đó không thể cho là thật !”
“Thế à?” Hoắc Tầm vuốt ve cổ tay của tôi, ngước mắt lên: "Nhưng em còn .”
“Anh cho là thật rồi.”
Tôi sững người, khàn giọng: "Hoắc Tầm, em …”
Giọng bị tiếng mở cửa cắt ngang:
“Sao lại có giày của con ? Hoắc Tầm cái thằng nhóc nhà cậu…Khương Quán?”
11
Lương Chiêu tôi :"Không phải chứ, người này cũng có chút không giống mà."
"Hoắc Tầm, con mẹ nhà cậu có phải là nhớ nhung quá mà tìm người thay thế không hả?"
Lương Chiêu, em tốt của Hoắc Tầm.
Tôi đã từng gặp qua.
Tôi ngượng ngùng :"Không phải, em chính là Khương Quán."
Không ngờ, vừa mới lên tiếng Lương Chiêu đã trực tiếp bùng nổ:
"Khương Quán! Cô còn quay lại gì? Lại định Hoắc Tầm sao hả?"
Hoắc Tầm trầm giọng :"Lương Chiêu!"
Lương Chiêu tức giận dậm chân :"Con mẹ nó chơi đủ rồi, phủi mông rời đi , Hoắc Tầm suýt chút nữa thì bị chơi chết rồi đấy biết không hả."
"Cậu ta khó khăn lắm mới giống người một chút, lại..."
“Lương Chiêu, tôi sẽ đổi mật khẩu cửa nhà.” Hoắc Tầm ngắt lời ta, nghiêng đầu tôi :“Cậu ta chỉ thỉnh thoảng tới ở nhờ, ngủ ở phòng khách.”
Lương Chiêu trợn tròn mắt, tỏ vẻ khó tin :"Hoắc Tầm, cậu con mẹ nó vì ta mà đuổi tớ đi sao hả?"
"Nếu không thì phải sao? Tớ còn phải vì cậu, mà đuổi ấy ra ra ngoài à?"
Lương Chiêu phẫn nộ :"Hoắc Tầm, em như thể chân tay, phụ nữ chỉ như thể quần áo mà thôi!"
"Ừm, vì thế nên cậu đang hâm mộ tớ có quần áo, đang muốn khiến tớ không mảnh vải che thân sao."
Cháo trong miệng suýt nữa thì phun ra ngoài.
Hoắc Tầm đã học những thứ này từ khi nào ?
Lương Chiêu nghiến răng nghiến lợi :"Hoắc Tầm! Tuyệt giao!"
Hoắc Tầm đứng dậy đi tới, đặt tay lên vai Lương Chiêu.
"Tớ biết là cậu sẽ không nỡ bỏ người em là tớ này mà."
Hoắc Tầm mặt không biểu cảm :"Ừm, tuyệt giao, không tiễn."
Lương Chiêu bị đẩy ra cửa, Hoắc Tầm còn khóa cửa từ bên trong khóa lại:
"Ăn đi, đừng để ý đến cậu ta."
Lương Chiêu vỗ vào cửa, mắng một tràng, cuối cùng đập mệt quá :
"Hoắc Tầm, cậu con mẹ nó đáng bị ngược đãi!"
"Nếu như tớ mà còn can thiệp vào chuyện của cậu nữa, tớ sẽ là chó."
Tôi im lặng ăn cháo.
Lại còn lọ thuốc mà tôi vô đụng rơi hồi sáng.
Bạn thấy sao?