[FULL] Bạn Trai Khiếm Thính Của Tôi
Tác giả: Tám Lạng Nửa Cân
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Hoắc Tầm là trai mà tôi lừa .
Anh bị khiếm thính.
Tôi thích nhất là tháo máy trợ thính của trong lúc hoan ái, rồi ghé sát vào tai , thầm thì những câu tục tĩu.
Mãi đến khi tôi phát hiện là thái tử gia nhà họ Hoắc.
Vì thế vào tối hôm chia tay, chúng tôi đã cãi nhau vô cùng dữ dội.
Hoắc Tầm đỏ hoe mắt bảo tôi cút đi.
Tôi cút như lời .
Cho đến ba năm sau, khi nghe tin đính hôn, tôi mới dám quay trở lại Bắc Kinh.
Hoắc Tầm ngoài mặt bình thản như không chuyện gì, lúc sau lại dùng thắt lưng trói tay tôi:
"Lần này em còn muốn chạy đi đâu nữa hả?"
"Vợ sắp cưới… của tôi."
1.
Tôi cúi đầu giả bộ như đang điều chỉnh máy ảnh.
Nhưng lòng bàn tay đã sớm ướt đẫm.
Tôi không ngờ lại gặp Hoắc Tầm sớm như .
“Hoắc tổng, đừng thấy ấy còn trẻ, mấy năm nay ấy ẵm mỏi tay các giải nhiếp ảnh quốc tế lớn đấy."
Chị Nhiễm tổng biên vỗ vai tôi, : "Tôi đã phải tốn rất nhiều tiền, khó khăn lắm mới đào ấy từ thành phố H qua đó."
"Tuyệt đối sẽ không thất vọng khi giao cho chúng tôi chụp ảnh bìa tạp chí lần này đâu.”
Hoắc tổng lạnh nhạt liếc qua chỗ tôi, sắc mặt bình tĩnh không đổi : "Thế à?"
"Vậy thì phiền thầy Thẩm rồi."
Câu thật khách sáo.
Tôi cố nén cổ họng, điều chỉnh giọng chín chắn hơn một chút, ít nhất thì không giống với giọng hồi trẻ:
"Đây là việc tôi nên , thưa Hoắc tổng."
Hoắc Tầm gật đầu, không thêm nữa.
Tôi cụp mắt xuống, hơi run run.
Anh, không nhận ra tôi.
Cũng đúng, tôi đã đổi họ rồi mà.
Khẩu trang che đi khuôn mặt, chỉ dựa vào cách ăn mặc thôi, không ai có thể liên tưởng tôi bây giờ với Khương Quán xinh đẹp kiêu sa ngày xưa.
Cả quá trình chụp ảnh, Hoắc Tầm đều rất phối hợp.
Chỉ cần tôi gợi ý một chút thôi, là Hoắc Tầm có thể nhanh chóng tạo ra góc độ phù hợp nhất cho tôi.
Sau lưng mọi người bàn tán sôi nổi:
"Thân hình này của Hoắc tổng thật là mê quá đi! Tôi chảy cả nước miếng rồi đây này.”
“Thẩm Quán này không hổ danh chị Nhiễm bỏ ra số tiền lớn đào qua, cơ bắp kết cấu cơ thể cũng nắm rõ quá đi nhỉ? Với những góc độ và tác này, tôi chỉ vào máy quay thôi cũng đã có thể cảm nhận hoocmon đàn ông bùng nổ dưới lớp áo sơ mi của Hoắc tổng rồi.”
Tôi bỗng choáng váng.
Người thanh niên trong kí ức cổ đỏ bừng, toàn thân trần trụi.
Rõ ràng đã bị tôi vẽ rất nhiều lần rồi, vẫn ngại ngùng muốn chết.
Tất nhiên, chỉ giới hạn ở nửa phần trên thôi.
Mỗi lần vẽ đến phía dưới đều không hiểu tại sao lại bất giác đổi vị trí.
Phòng bếp, sô pha, bồn tắm, cửa sổ sát sàn.
Cuối cùng tôi mệt đến chết, còn mệt hơn cả vẽ 10 bức phác họa!
Tôi tức giận đá : "Hoắc Tầm, lần nào cũng như !”
“Em sẽ không vẽ nữa! Em phải tìm người mẫu khác! Người mẫu có tám múi ấy!”
Hoắc Tầm bóp lấy chân của tôi, không gì.
Một hồi lâu, Hoắc Tầm cúi người xuống hôn lên khóe môi tôi: “Quán Quán, xin lỗi.”
Tôi ngây người.
Đây là biết sai dữ chưa, ăn năn sửa lỗi dữ chưa?
Giây tiếp theo, Hoắc Tầm tháo máy trợ thính ra.
Bốn hộp áo mưa, bốn mùi hương khác nhau.
Nguyên một tuần tôi không thể xuống giường .
Con mẹ nó, lại còn xin lỗi nữa chứ.
Anh cũng lịch sự quá ha.
Nhưng sau đó, chúng tôi vẫn chia tay.
Tối hôm đó, chúng tôi cãi nhau đến long trời lở đất.
Hoắc Tầm mắt đỏ hoe, giọng lạnh lùng: “Khương Quán, lần cuối cùng, sẽ không quay lại với người cũ đâu.”
Tôi cúi đầu, thấp giọng “Ừ!” một tiếng.
Hoắc Tầm nghiến chặt quai hàm, giễu cợt: “Được, em cút đi.”
“Cả đời này đừng để tôi thấy em nữa.”
“Nếu không thì, tôi nhất định sẽ không buông tha cho em đâu.”
2.
Trong thời gian chờ chụp ảnh, tôi tranh thủ đến phòng thiết bị lấy lại ống kính mà tôi bỏ quên.
Sau lưng, chợt có một bóng đen chiếu đến.
Mùi gỗ đàn hương quen thuộc vờn qua chóp mũi.
Tôi cứng đờ quay người lại, cố giả vờ bình tĩnh:
“Anh có việc gì sao? Hoắc tổng.”
Hoắc Tầm rũ mắt xuống tôi, giống như năm đó.
Tôi nín thở, đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay.
Không thể loạn lên .
“Không có chuyện gì.”
“Chỉ đi dạo xung quanh thôi.”
Bạn thấy sao?