8
Sự xuất hiện đột ngột của Tống Minh Chương khiến tôi quay về ký ức thời đại học, cả đêm mơ toàn ác mộng, đủ loại hình ảnh hỗn loạn lướt qua.
Kết quả là sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi suýt nữa thì muộn giờ .
Vội vàng ra khỏi nhà, tôi gặp ngay Tống Minh Chương đang đóng cửa lại.
Anh ta lạnh lùng liếc tôi.
Chúng tôi im lặng trong thang máy, tôi chạy ra ngoài bắt xe, còn ta lái chiếc Maybach lướt qua ngay trước mắt tôi, chỉ để lại khói xe.
Tôi: “……”
Đáng ghét, đồ nhà giàu.
Thật hối hận vì lúc trước khi có tiền tôi không chịu khoe khoang, bây giờ thì đã hết cơ hội rồi.
Về đến công ty, tôi lấy đống tài liệu dày cộp của Tống Minh Chương ra đọc.
Trong đó thậm chí còn có cả ảnh chụp khi ấy vào Đội thiếu niên Tiền phong hồi tiểu học.
Tôi: “……”
Nếu không phải vì ấy dễ thương, tôi thật sự muốn nhắn WeChat mắng người.
Lật giở tài liệu, tôi có cảm giác như đang quan sát toàn bộ quá trình trưởng thành của ấy.
Trong ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba, tôi lập tức thấy ấy và Hà Uyển Uyển.
Xui xẻo thật!
Tôi vội vàng lật qua.
Nhưng tấm ảnh tiếp theo lại là ảnh tập thể của câu lạc bộ hồi đó. Hình như là từ một lần hoạt nhóm của câu lạc bộ.
Tôi đứng ở góc chéo đối diện với Tống Minh Chương, giơ tay dấu “V” với ống kính, còn ánh mắt của ấy lại lặng lẽ dõi theo tôi.
Đằng sau bức ảnh có ghi tên của tất cả mọi người.
Trên tên của tôi có vẽ một trái tim nhỏ.
Đây là ý gì?
Tôi nhớ lại logo của công ty Hòa Sáng cũng có một trái tim vẽ tay.
Tôi vội tìm ra để so sánh, đúng là giống y hệt.
Trong tập tài liệu còn kẹp một bài phỏng vấn ấy khi ở nước ngoài.
Phóng viên hỏi về ý nghĩa của logo công ty.
“Logo của Hòa Sáng thiết kế lấy cảm hứng từ tôi. Nhịp trống khi khởi phần mềm là nhịp tim của tôi khi nghĩ đến ấy.”
……
Tôi ngồi cả ngày để đọc tài liệu, rồi gửi bản thảo phỏng vấn đã chuẩn bị cho Tống Minh Chương.
Bất kể ấy có cho tôi cơ hội phỏng vấn hay không, tôi vẫn sẽ cố gắng tốt công việc của mình.
Tống Minh Chương trả lời tin nhắn rất nhanh.
“Tại sao toàn hỏi về công việc? Không hỏi gì về đời sống cảm của tôi à?”
“……”
Tôi đáp:
“Chúng tôi là tạp chí chuyên nghiệp.”
Tống Minh Chương:
“Nhưng người phỏng vấn lại muốn về chuyện đó.”
Tôi: “……”
Nhờ ơn Tống Minh Chương, tôi đành phải thêm vài câu hỏi liên quan đến đời sống cá nhân.
Tan về nhà thì đã khá muộn rồi. Tôi sống ở một khu chung cư cũ, bảo vệ là một ông lão 80 tuổi, camera an ninh cũng gần như vô dụng.
Thậm chí đèn đường còn hỏng từ vài ngày trước.
Tôi đang vội vàng bước nhanh về nhà, thì phát hiện dường như có người đang đi theo sau mình.
Đó là một người đàn ông lùn và béo mà tôi chưa từng gặp.
Tôi lập tức cảnh giác.
Người đàn ông nhận ra sự bất thường của tôi, thay vì bỏ đi, hắn lại nham hiểm.
“Em , sao tan muộn thế? Để đưa em về nhé.”
Chết tiệt.
Tôi nhanh chóng chạy về phía cửa hàng tạp hóa gần đó. Gã béo chạy rất nhanh, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần.
Tôi chỉ tập trung chạy thật nhanh về phía trước, không ý đến lối rẽ bên cạnh, có một bóng dáng cao lớn xuất hiện.
Tống Minh Chương đứng đó, mặt lạnh như băng, bình thản hỏi.
“Chạy đi đâu thế?”
9
Tống Minh Chương đứng chắn trước tôi. Anh tiến một bước về phía trước, đá mạnh vào bụng tên kia.
Động tác gọn gàng, nhanh chóng khiến hắn ngã lăn ra không dậy nổi.
Tôi: !!!
Chuyện này kết thúc nhanh sao?
Sau khi xong biên bản ở đồn cảnh sát và ra ngoài, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng.
Tống Minh Chương sao đột nhiên giỏi thế này?
Tôi:
“Cảm ơn nhé.”
Tống Minh Chương tôi chằm chằm mà không gì.
Tôi bắt đầu bâng quơ:
“Anh có học bốc không? Nhìn mấy cú đá vừa rồi của mà tôi thấy giống như đại sứ quảng bá võ thuật Trung Quốc ấy.”
Tống Minh Chương liếc xéo tôi, giọng ấy trầm xuống:
“Tôi bị thương rồi.”
Tôi:
“Không thể nào! Bị ở đâu?”
Tống Minh Chương đưa tay ra, ngón giữa của có một vết trầy nhỏ ở đốt ngón tay.
Tôi: “……”
Vết thương này mà không chỉ ra ngay, chắc đi bộ về đến nhà cũng tự lành rồi.
Để minh họa cho vết thương, Tống Minh Chương thậm chí còn thô bạo kéo nó một chút.
Dưới sự tác của , vết thương rỉ máu.
Tống Minh Chương:
“Em không xử lý giúp tôi à?”
Tôi cạn lời:
“Tôi mua cho một miếng băng cá nhân, tự dán đi.”
Tống Minh Chương có vẻ hơi thất vọng:
“Trước đây, em còn mắng tôi vì không chịu ăn đúng bữa.”
Trong lòng tôi chợt dâng lên một nỗi bực bội.
Tôi :
“Bây giờ đâu còn đến lượt tôi phải lo cho nữa?”
Càng nghĩ tôi càng khó chịu:
“Tống Minh Chương, sao lại chuyển đến sống cạnh nhà tôi?”
“Em không biết à?”
Tôi không biết, mà cũng không dám biết. Nỗi đau của việc kỳ vọng liên tiếp bị đổ vỡ thật sự quá khó chịu.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đã học cách chỉ trông cậy vào chính bản thân mình.
Tống Minh Chương đứng dưới ánh đèn đường, đôi mắt lấp lánh. Anh do dự rất lâu.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại không?
Chuyện trước đây đều đã qua rồi. Giờ rất giàu, em có muốn suy nghĩ lại về không?”
Tôi không quay đầu lại.
“Anh đến trễ rồi. Nợ nần nhà tôi đã trả xong hết. Dù có bao nhiêu tiền, tôi cũng không muốn đếm nữa.”
Về đến nhà, mở điện thoại ra, trên mạng xã hội vừa gợi ý cho tôi một đoạn video.
Một đoạn video mờ tối và rung lắc, rõ ràng là quay lén. Bối cảnh chính là khu chung cư của tôi.
Cô quay video nhận ra tôi đang bị theo dõi, ấy đã gọi cảnh sát và quay video, đúng lúc ghi lại cảnh Tống Minh Chương đá bay tên biến thái.
Bình luận phía dưới toàn là những tiếng hét, khen ngợi Tống Minh Chương đẹp trai.
Cũng có rất nhiều người lo lắng về sự an toàn của phụ nữ khi đi bộ một mình ban đêm.
Nhưng có một bình luận rõ ràng là của người quen.
“Đây không phải là Tống Minh Chương và Chúc Dao sao? Ôi trời!!!”
Trong lòng tôi bỗng dưng xuất hiện một cảm giác bất an.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, nhóm chat lớp tôi lập tức náo nhiệt.
Tôi, người luôn ẩn danh trong nhóm, bất ngờ bị rất nhiều người tag tên.
“Đây có phải là cậu và Tống Minh Chương không?”
“Trời ơi, hai người quay lại với nhau à?”
“……”
Tôi vừa định giải thích thì Triệu Mộng nhảy vào.
Cô ta nhắn một câu châm chọc “666” vào nhóm.
Rồi ấy nhắn tin riêng cho tôi.
“Cậu giỏi thật đấy, dạy tôi cách cưa đàn ông đi?”
Tôi không định nhịn ta, liền chụp màn hình đoạn hội thoại rồi đăng thẳng vào nhóm lớp.
“Chuyện này tôi không rành lắm, tôi tin rằng mọi người có thể cùng nghĩ cách giúp cậu ấy.”
Triệu Mộng tức đến mức chửi bới om sòm, tôi lập tức chặn ta.
Với tính cách của ta, chắc chắn sẽ không để yên đâu, tôi không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như thế.
Bạn thấy sao?