3.
“Ý cậu là, cậu đã biến trai thành trai thật luôn á?”
“Tiểu Tiểu, không ngờ nha, cậu lại thích trai nhỏ tuổi hơn đó! Mình cứ tưởng gu của cậu phải là kiểu dịu dàng như Dư Văn cơ!”
Bạch Đào ngồi trong quán cà phê, với giọng cực kỳ ngạc nhiên.
Tôi bị ấy đến đỏ mặt, vội vàng bảo nhỏ tiếng lại.
“Chủ yếu là… lúc đó bầu không khí đến rồi mà!”
“Hơn nữa, ấy vừa đẹp trai như , lại mình chằm chằm, mình còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác nữa à… thế là đồng ý thôi.”
“Mà ấy với Dư Văn trông cũng có nét giống nhau, đẹp trai hơn đấy. Cậu đúng là nhặt báu vật rồi!”
Tôi bức ảnh chứng minh thư trên bản lý lịch mà Bạch Đào đang cầm trên tay.
“Cũng hơi giống thật…” Tôi lơ đễnh .
Thực ra, tôi biết bản thân không muốn đem hai người bọn họ ra so sánh với nhau.
Nhưng mà… Dư Văn, Dư Trần, hai cái tên này có phải giống nhau quá không ?
“Đinh linh linh—”
Chuông gió ở cửa quán cà phê vang lên theo gió.
“Chị ơi, em đến đón chị rồi.”
Dư Trần bước vào, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, không biết vì sao còn đeo cả kính không gọng nữa.
Dù trông vẫn rất đẹp trai, tôi lại cảm thấy có gì đó… không thuận mắt lắm.
Tôi liền giơ tay tháo kính của ấy ra.
“Vẫn là không đeo kính đẹp hơn! Chị thích em như thế này hơn.”
Nghe thấy tôi khen, đôi mắt Dư Trần lập tức mở to, trông hệt như một cún con, có khi giây tiếp theo là vẫy đuôi luôn cũng nên.
Anh ấy vui vẻ nhận lấy kính, bỏ vào túi áo, tiện thể nắm lấy tay tôi.
“Thật không ạ? Em vui lắm chị ơi! Vậy sau này em không đeo kính nữa!”
“Ây dà, hai người cảm quá nha! Thôi mình không bóng đèn nữa đâu, chúc hai cậu hẹn hò vui vẻ nhé, Tiểu Tiểu!”
Tôi đỏ mặt vẫy tay tạm biệt Bạch Đào.
Anh ấy cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bị tôi dắt đi mất.
Bạch Đào chúng tôi, lắc đầu cảm thán.
“Tiểu Tiểu còn bảo là ấy dịu dàng, thực tế thì đúng là một con sói đội lốt chó ngoan. Chắc bị ăn sạch sành sanh cũng chẳng hay biết gì mất. Anh đúng là có phúc ghê ha.”
Sau khi xem phim xong, tôi định đi dạo quanh khu vực gần đó với Dư Trần.
Nhưng không ngờ trời bất chợt đổ cơn mưa lớn.
Kế hoạch đi chơi đành phải hủy bỏ.
Tôi chuẩn bị chào tạm biệt cậu ấy thì phát hiện ánh mắt ấy dường như đã thấu sự tiếc nuối của tôi.
“Chị ơi, chỗ này gần căn hộ của em lắm.”
Anh ấy móc ngón tay vào tay tôi, khẽ lắc lắc, nghiêng đầu tít mắt:
“Chị có muốn ghé qua chơi một lát không? Nhà em có mèo con đó~”
Thanh máu của tôi ngay lập tức bị rút cạn.
Ai có thể cưỡng lại một chàng đẹp trai nũng với mình chứ?
Dù sao thì… tôi chỉ đến để chơi với mèo thôi! Chắc chắn luôn!
Tôi ngồi trong phòng khách, quan sát căn hộ của cậu ấy.
Rất sạch sẽ, gọn gàng.
Thậm chí, có phần quá tĩnh lặng, thiếu đi hơi thở cuộc sống.
“Meo~”
Một bé mèo trắng tinh từ đâu nhảy phốc vào lòng tôi.
Lực va chạm tôi hơi choáng váng.
“Nhu Mễ, không vô lễ với chị như .”
Anh ấy đóng cửa phòng lại, bất lực .
“Nhu Mễ rất thích chị nên nó hơi kích thôi, bình thường nó không như đâu.”
4.
“Cũng muộn rồi, chị chơi với nó một lát đi, em đi nấu cơm.”
“Không sao đâu, em cứ để chị chơi với Nhu Mễ đi. Hay để chị giúp em nấu ăn nhé?”
Tôi vừa vuốt ve bộ lông mềm mại của Nhu Mễ, vừa thuận miệng hỏi.
Thực ra tôi cũng không nghĩ ấy sẽ đồng ý.
Dù gì lần trước về nhà, cậu ấy cũng biết tôi chẳng có tí thiên phú nào về nấu ăn cả.
Anh ấy ánh mắt tôi dán chặt vào Nhu Mễ, vốn định từ chối, rồi lại đổi ý.
“Được ạ, chị!”
“Hả?”
Cuối cùng, khi bữa ăn cũng hoàn thành, tôi lập tức tìm cớ chuồn ra ngoài.
Nếu không, tôi thật sự sợ mình sẽ sốt đến mức phải nhập viện mất.
Lúc đó, bác sĩ sẽ hỏi: “Dạo này có bị trúng gió hay cảm lạnh gì không?”
Tôi trả lời:
“Không ạ. Nhưng mà lúc ở trong bếp, em giúp trai buộc tạp dề, vô chạm vào cơ bụng ấy. Sau đó tay phải trượt đi, vô thức chạm thêm vài cái. Kết quả bị ấy nắm tay đặt lên cơ bụng, giữ nguyên năm phút. Rồi còn hỏi em rằng ‘Có thấy sờ thích không?’. Rồi thậm chí còn khàn giọng hỏi em ‘Chị có muốn kéo áo lên sờ luôn không?’. Nếu tính cả vụ ấy cứ hỏi mãi là ‘Chị thấy Nhu Mễ mềm hơn, hay cơ bụng em mềm hơn?’ thì có tính không ạ?”
Tôi sợ bác sĩ sẽ đuổi thẳng cổ tôi ra ngoài, bảo tôi đi tìm thầy bói tính lại số mệnh.
Đúng là họa từ sắc đẹp mà!
Tôi vừa ăn vừa âm thầm rơi nước mắt trong lòng.
“Chị ơi, không ngon sao? Sao chị trông không vui ?”
Anh ấy rũ mắt xuống, biểu cảm có chút tủi thân, trong đôi mắt lại toàn ý .
Tôi biết ngay là nhóc này đang giả vờ đáng thương rồi!
Chắc chắn ấy đã ra tôi đang xấu hổ vì chuyện khi nãy.
“Không đâu, chị thích lắm.”
Tôi chỉ muốn nhanh chóng chuyển chủ đề để đánh lạc hướng bản thân.
“Em học nấu ăn từ khi nào ? Tay nghề giỏi thật đấy!”
Tôi liếc Nhu Mễ, :
“Em chắc chắn rất thích ăn rồi! Đến cả mèo cưng cũng đặt tên là Nhu Mễ cơ mà!”
Anh ấy bật , ánh mắt sâu xa:
“Trước đây, gần trường em có một con mèo hoang. Mỗi ngày tan học, em đều đến cho nó ăn.”
“Lúc đó em đặt tên cho nó là Nhu Mễ. Thật trùng hợp nhỉ?”
Anh ấy đầy ẩn ý.
“Còn nấu ăn thì em học từ nhỏ rồi. Em thực sự rất thích nấu ăn mà.”
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy khẽ khuấy chén cơm, giọng điệu như vô ra:
“Thực ra, nó chính là Nhu Mễ đấy.”
Tôi sững người, tròn mắt Anh ấy.
“Hồi đó chị đến Bắc Kinh, em từng thấy chị cho nó ăn. Chị gọi nó là Nhu Mễ.”
“Nhưng sau đó một tuần, chị không quay lại nữa.”
“Em cứ nghĩ rằng chị không cần nó nữa, nên đã mang nó về nuôi.”
Anh ấy những lời đó bằng giọng điệu thật nhẹ nhàng.
Tôi không biết phải trả lời ấy thế nào.
Lúc đó tôi đang học kỳ cuối năm ba đại học.
Mỗi ngày đều bận rộn đến mức đầu óc quay cuồng.
Còn lúc đó, Dư Văn đang theo đuổi tôi.
Ban đầu, tôi không có ý định đồng ý.
Nhưng ấy : “Thử một lần không? Dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn.”
Tôi khuôn mặt ấy, không nỡ từ chối.
Nghĩ rằng, dù sao mình cũng chưa từng ai, thử một lần chắc cũng không sao.
Thế nên, một tuần đó tôi không đến chỗ Nhu Mễ, vì tôi bận đi chơi với ấy.
Sau này, vì kỳ thi cuối kỳ, tôi tiếp với ấy ít hơn.
Dần dần tôi nhận ra bản thân không thể thích ấy .
Vậy nên tôi đề nghị chia tay, rồi chúng tôi trở thành hai người xa lạ.
“Không ngờ lại nhận nuôi Nhu Mễ, nó chăm sóc tốt thật.”
Tôi với tâm trạng phức tạp.
Sau đó, tôi tóm tắt lại câu chuyện, cố lướt qua phần liên quan đến Dư Văn.
Vì phần đó thực sự là một sự bồng bột của tuổi trẻ, là lỗi của tôi.
Bạn thấy sao?