Bạn Trai Dùng Xe [...] – Chương 6

6

 

Tôi không thể nhịn thêm nữa, môi cong lên nở một nụ mỉa mai, về phía Tử Chân và :

 

"Tử Chân phải không? Nhà cũng không tồi nhỉ, mua khi nào ?"

 

Tử Chân lau mồ hôi trên trán, giọng run rẩy, không dám tôi.

 

Nhưng lúc này xung quanh toàn là bè, Hạ Linh vẫn còn đó, nếu ta thừa nhận đây không phải nhà của ta thì sẽ mất mặt lắm!

 

Anh ta đành cúi đầu, một cách khó khăn: "Ừm... cũng mới thôi, khoảng năm 2016 hay 2017 gì đó."

 

Tôi bật : "Khu Yuehai Junlan là mở bán vào năm 2019, sao lại mua sớm thế, hay là xuyên không về mua?"

 

Tử Chân mặt đỏ bừng: "Có lẽ tôi nhớ nhầm rồi..."

 

Tôi gật đầu: "Vậy phí quản lý của căn hộ này bao nhiêu tiền mỗi mét vuông ?"

 

Tử Chân tôi đầy cầu khẩn, miệng lắp bắp không lời nào.

 

Lúc này, tất cả các xung quanh đều nhận ra có chuyện gì đó không ổn, họ bắt đầu xì xào, Tử Chân với ánh mắt nghi ngờ.

 

Hạ Linh cũng sững lại một lúc, rồi tức giận tôi và : "Quan Minh, cậu có ý gì ? Cậu thật là chua ngoa quá!"

 

"Nhà của A Chân nhiều như , sao ấy có thể nhớ tới đây!"

 

"À, là A Chân không với cậu, căn nhà này không phải của ấy mà là của tôi sao?"

 

Khi tôi vừa xong câu này, tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Cả phòng khách rộng lớn bỗng nhiên im lặng, mọi người đều tôi, dường như không hiểu tôi đang gì.

 

Tử Chân hơi lảo đảo, cúi đầu siết chặt nắm .

 

Tôi đứng dậy, lạnh: "Để các thấy xấu hổ rồi, căn nhà này là bố mẹ tôi mua cho tôi khi tôi lên thành phố học, chỉ tiếc tôi hơi bị mù mắt, phải một thằng đàn ông rác rưởi dùng nhà và xe của tôi để tán ."

 

"Anh không biết phí quản lý căn nhà này cũng là điều dễ hiểu, vì đã trộm thẻ và mật khẩu của tôi rồi, bây giờ tôi sẽ cho biết, căn nhà này mua năm 2021, giá 130.000 tệ/m2, diện tích công cộng là 27%, phí quản lý 12 tệ/m2 mỗi tháng, tổng diện tích là 312 m2, còn có hai chỗ đậu xe, mỗi chỗ giá 500.000 tệ, tổng cộng sau khi hoàn thiện là 45 triệu tệ."

 

Tôi đi tới trước mặt Tử Chân, khuôn mặt ta tái nhợt và hừ lạnh: "Hiểu chưa, thằng nhà quê?"

 

Hạ Linh ngớ người.

 

Một lúc sau, ta lẩm bẩm: "Không thể nào? Không thể như !"

 

Cô ta mạnh tay đẩy Tử Chân: "A Chân, gì đi chứ, Quan Minh chỉ đang linh tinh phải không?"

 

Tử Chân bị đẩy một cái ngã sang bên, cúi đầu không gì.

 

Lúc này, tất cả mọi người đều hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt ai cũng rất thú vị, ngồi im trên sofa Tử Chân.

 

Hạ Linh vẫn không tin, ta trừng mắt tôi, nghiến răng : "Quan Minh, cậu đừng có bậy, nơi này không chào đón cậu, cậu đi ra ngoài đi!"

 

Mời tôi ra khỏi nhà mình. Tôi nhướn mày, liếc Tử Chân, người đang có vẻ muốn chui xuống đất: "Mật khẩu là 221003 phải không?"

 

Hạ Linh sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Cậu... cậu vừa thấy tôi nhập mật khẩu à?"

 

Tôi lắc đầu : "Ngốc à, là vì hôm nay là sinh nhật của tôi mà! Không chỉ căn nhà này không phải của Tử Chân, mà chiếc xe cũng không phải của ta. Nếu cậu muốn đương với ta thì còn không bằng trực tiếp tôi luôn!"

 

Hạ Linh không thể tin nổi, Tử Chân bên cạnh, ta liền túm lấy túi xách và đánh ta: "Thằng lừa đảo, , gì đi, xe và nhà của là giả sao! Thật mất mặt!"

 

Tử Chân im lặng để ta đánh, chỉ ngẩng đầu lên liếc tôi một cái, ánh mắt đầy oán hận mà không thể che giấu .

 

Các học xung quanh dù không ánh mắt đều chằm chằm vào ta, không giấu nổi sự chế giễu.

 

Một vài người còn khẽ, mặc dù rất nhỏ đủ để nghe thấy sự khinh miệt trong đó.

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...