Bạn Trai Dùng Xe [...] – Chương 2

2

 

Tôi vui mừng, mặc đồ rồi chạy xuống dưới.

 

Quả nhiên, dưới lầu, Tử Chân đã đứng chờ, khi thấy tôi, giơ túi lên.

 

Tôi vui vẻ chạy lại lấy túi, đúng là món tôm hùm đất xào tôi thích nhất. Nhà họ không có dịch vụ giao hàng, mỗi lần phải lái xe cả một tiếng rưỡi qua thành phố mua về, rất bất tiện.

 

Nhìn thấy trán lấm tấm mồ hôi, tôi cảm thấy hơi cảm , liền đưa tay lau mồ hôi cho : "Anh đi mua tôm hùm đất cho em sao? Mệt không ?"

 

Tử Chân im lặng, khuôn mặt hơi nở một nụ .

 

"Không sao, em thích là ."

 

"À... mà..."

 

Anh dừng lại, có vẻ muốn gì đó lại ngập ngừng. Tôi đang vui vẻ nên cũng không để ý nhiều, ngẩng đầu hỏi: "Sao ?"

 

"Chuyện là... cái Aston Martin của em lần trước... có thể mượn một chút không?" Tử Chân hơi ngượng ngùng gãi đầu, "Bộ phận của vài hôm nữa có cuộc họp, em biết đấy, toàn là con cái nhà giàu, sợ họ không coi trọng ."

 

Tôi hơi nhíu mày.

 

Tử Chân là người tốt, đối xử với tôi rất tốt, cũng giống Hạ Linh ở chỗ... Có lẽ vì gia đình không khá giả nên rất coi trọng vật chất. 

 

Lần trước tôi lái chiếc Aston Martin của một người , thấy và cứ thỉnh thoảng hỏi về chiếc xe đó.

 

Ba tôi không thích Tử Chân lắm và không cho phép tôi kể về gia đình mình, nên tôi chỉ là xe của mượn tạm.

 

Về căn nhà, tôi cũng bảo đó là nhà của .

 

Tử Chân không nghi ngờ gì, dù sao tôi luôn ăn mặc rất giản dị, chẳng bao giờ dùng đồ hiệu. Tôi không nghĩ lại vẫn còn để ý đến chuyện này.

 

Tôi muốn từ chối, thấy mới chạy cả một quãng đường dài chỉ để mua tôm hùm đất cho tôi, tôi không đành lòng từ chối.

 

Sau một lúc đắn đo, tôi quyết định đồng ý, rút chìa khóa xe từ trong túi đưa cho : "Được rồi."

 

Mắt Tử Chân sáng lên ngay lập tức!

 

Anh tiếp nhận chìa khóa, trông như thể đang nhận một báu vật quý giá, không kịp gì thêm, chỉ vội vàng hôn tôi một cái rồi quay người đi luôn.

 

Tôi kéo lại: "Mới đến đã vội đi sao?"

 

Tử Chân nôn nóng: "Anh đi thử xe một chút, không thử sợ ngày mai thành trò mất!"

 

Tôi cũng thấy đúng, nên cầm túi tôm hùm đất lên lầu.

 

Tôm hùm nhiều quá tôi ăn không hết, nên mời các cùng phòng xuống ăn. Hai người còn lại vui vẻ xuống, duy chỉ có Hạ Linh liếc qua mâm tôm hùm đất một cái, rồi khinh bỉ :

 

"Quản Minh, trai cậu chỉ dẫn cậu ăn những món này à..." Cô ấy quay đi, nhạo: "Cũng nghèo nàn quá nhỉ."

 

"Mình với cậu, loại đàn ông keo kiệt thế này không thể đâu. Bạn trai mình tối qua dẫn mình đi ăn ở nhà hàng Michelin đấy."

 

Thực ra không ai quan tâm ấy ăn gì, cũng chẳng ai hỏi ấy sẽ đi đâu. Nói thật, tôi cũng chẳng thấy các món trong những nhà hàng Michelin ngon bằng tôm hùm đất xào hay nộm ốc, vặt vãnh cũng chẳng sánh bằng.

 

Ăn xong một vòng, tôi tự thấy mình chỉ thích tôm hùm đất, bún ốc và đồ nướng nhỏ.

 

Tôi nhếch môi: "Ngon đấy." Rồi đeo găng tay và bắt đầu bóc tôm hùm đất.

 

Có lẽ Hạ Linh cảm thấy phản ứng của tôi không đủ để ấy vui, nên ấy tôi một cái, lấy từ trong tủ ra một chiếc túi Hermes fake (hàng giả) rất kém chất lượng, giẫm mạnh đôi giày cao gót đi ra ngoài.

 

Trước khi đi, ấy còn để lại một câu: "Lợn rừng không ăn thóc mịn!"

 

Tôi nghĩ bụng, tôi có phải lợn rừng đâu, có liên quan gì đến ấy đâu, sao lại giận dỗi thế nhỉ?

 

Sau khi Hạ Linh đi, ấy không về lại ký túc xá nữa.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...