11
Lúc này tôi thật sự giận dữ!
Mấy ngày qua Hạ Linh luôn hoại đồ của tôi, tôi vì muốn giữ thể diện cho ta nên không gì.
Tôi nghĩ ấy chỉ là một có hoàn cảnh khó khăn, tâm lý nhạy cảm, tôi tha thứ cho ta cũng là để kết thúc chuyện này.
Ai ngờ tôi lại nhẫn nhịn quá mức, ta càng ngày càng lấn tới! Cô ấy không chỉ hỏng đồ của tôi mà còn cắt xé cả túi xách của tôi!
Tôi quay đầu Hạ Linh, đang lén lút tôi, gằn giọng hỏi: "Cô cái gì thế?"
Hạ Linh khinh bỉ một tiếng, quay mặt đi.
"Cái gì mà ' cái gì', liên quan gì đến tôi? Mà dù sao thì giàu như , thiếu mấy cái túi này sao?"
Tôi tức giận, chỉ vào túi xách, hỏi lại:
"Những chiếc túi này không phải do hỏng sao? Còn cái kem dưỡng da của tôi, có bột giặt trong đó, chẳng lẽ không phải bỏ vào?"
"Cô có ý gì ? Trước giờ chỉ có chủ khiêu khích tôi, tôi đã gì sai với ?"
Hạ Linh liếc mắt, xòe tay ra.
"Cô có bằng chứng gì không mà tôi ? Tôi còn là đấy!"
"Còn nữa, nhà ở trung tâm thành phố, không thiếu hai cái túi này đâu. Hỏng rồi thì mua cái mới là ."
Tôi gật đầu.
"Được rồi, giá trị của những chiếc túi này đã lên tới 100.000 tệ, chỉ cần 2.000 tệ là có thể báo án, tôi giờ sẽ báo cảnh sát. Cô không phải thì tốt, để cảnh sát điều tra xem ai là người ."
Khi Hạ Linh nghe tôi sẽ báo cảnh sát, khuôn mặt ta lập tức lộ vẻ lo lắng, vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, :
"Báo thì báo, chuyện nhỏ mà, sao phải to như ? Đúng là càng giàu càng keo kiệt."
Tôi không thèm để ý đến ta, trực tiếp cầm điện thoại lên gọi 110, kể lại sự việc và chờ cảnh sát đến lấy lời khai.
Hạ Linh lúc này thực sự hoảng sợ, từ trên giường bật dậy, vội vàng :
"Quan Minh, cậu có cần thiết phải không? Đối với cậu, 100.000 tệ có là gì không, sao lại phải báo cảnh sát?"
Tôi nhướn mày.
"Dù sao cũng đâu phải là cậu , sao cậu lại gấp gáp như ?"
Hạ Linh không thể ngồi yên nữa, vội vàng đứng dậy và đi ra ngoài. Một lát sau, ấy quay lại cùng với giáo cố vấn mới đến và gõ cửa ký túc xá của chúng tôi.
Cô giáo cố vấn này là người mới đến hai hôm trước, đã có tiếng xấu, nhiều sinh viên đều thì thầm với nhau rằng ta rất hách dịch và phân biệt giàu nghèo.
Cô điều chỉnh lại kính mắt, môi đỏ thắm cong lên, tỏ ra không kiên nhẫn và :
"Quan Minh, nghe túi của em bị xé, em đã báo cảnh sát chưa?"
Tôi gật đầu.
"Vâng, giáo, trong ký túc xá không ai thừa nhận, tôi chỉ có thể báo cảnh sát để điều tra xem ai ."
Cô giáo cố vấn tặc lưỡi một cái: "Chuyện nhỏ như mà cũng cần báo cảnh sát sao? Giữa các với nhau, không có thù oán gì sâu sắc, sao không thể chuyện với nhau cho xong?"
Tôi trong lòng lạnh. Không ngờ giáo này mới tới đã nổi tiếng là kẻ tiền, ghét nghèo.
Cô ấy không tiếc công chăm sóc các học sinh gia đình có điều kiện, còn với những có hoàn cảnh khó khăn thì lạnh lùng như gió thu quét lá.
Vì ấy mới đến, chắc chưa xem qua hồ sơ của Hạ Linh, không biết hình gia đình của ta.
Chỉ căn cứ vào những gì Hạ Linh tự khoe trên WeChat, ta từng rằng hiệu trưởng là của bố mình, có lẽ giáo này còn tưởng Hạ Linh là tiểu thư nhà giàu.
Cô ta đến đây có lẽ là để "nịnh bợ" và giúp Hạ Linh giải quyết chuyện này.
Bạn thấy sao?