Trần Dương phẫn nộ trợn tròn mắt lại cứng họng không thể trả lời.
Cảnh sát thở dài thườn thượt, hỏi tôi muốn xử lý thế nào.
Tôi thẳng thắn đưa cầu: “Trong vòng một giờ, hoặc là trả đồ cho cháu, hoặc là đưa tiền.”
Cảnh sát khuyên Trần Dương mau trả chai mỹ phẩm lại cho tôi, ta im lặng rồi : “Tôi bán nó mất rồi.”
“Vậy cậu trả tiền cho ấy đi.”
Trần Dương ấp úng không dám trả lời, bị cảnh sát truy vấn mãi không bỏ, cuối cùng ta mới thừa nhận: “Tôi tiêu hết tiền rồi.”
Anh ta đã bán lọ La Mer của tôi để lấy tiền mua máy tính mới cho bản thân. Nhớ lại lời ta chắc nịch sẽ giúp tôi giữ tiền, thật sự quá nực .
Tôi lạnh một tiếng, Trần Dương lập tức thẳng: “Chỉ vì chút tiền mà phải trở mặt với tôi đến mức này sao?”
Xem đi, rõ ràng kẻ ăn cắp là ta, mà cuối cùng lại biến thành lỗi của tôi.
Tôi chìa bản ghi âm cuộc điện thoại ra, lời ít ý nhiều nhắc nhở: “Trả tiền, hoặc là tôi gửi cho các của cùng nghe nhé?”
Trần Dương sầm mặt tôi chằm chằm, sau đó lẳng lặng gọi điện thoại vay tiền. Bởi vì ta khá có uy tín trong trường nên chỉ gọi mấy cuộc là đã gom tiền xong.
Chín ngàn tệ vào tài khoản rồi, tôi lại ở trước mặt Trần Dương tự mua cho mình một bộ La Mer mới.
Ánh mắt Trần Dương âm trầm, tôi đầy ám chỉ và hăm dọa: “Rồi sẽ phải hối hận.”
Tôi sợ đến mức trốn sau lưng cảnh sát, luôn miệng cáo trạng: “Chú cảnh sát ơi, xem ta còn dọa cháu nữa kìa!”
Trần Dương lại tiếp tục bị cảnh sát giáo dục nghiêm khắc thêm một lúc lâu.
Tôi đứng sau lưng cảnh sát, chống lại ánh mắt độc địa của ta mà lẩm bẩm: “Tha cho lần này đấy.”
7
Tôi và Văn Tĩnh cùng nhau trở về ký túc xá. Cô ấy đưa cho tôi một gói đồ chuyển phát: “Tớ thấy cái này có vẻ đắt tiền nên vội cầm đến cho cậu này.”
Tôi mở ra thì thấy một bộ sản phẩm chăm sóc da do mẹ gửi cho, trong số đó có một bình tinh chất trứng cá muối trị giá mười ngàn tệ.
Tần Nhu cũng tò mò thò đầu thử, tôi đóng nắp hộp lại, thế là ta lẳng lặng lùi về giường mình, kéo rèm xuống không biết gì bên trong.
Tôi vừa định gọi điện thoại cho mẹ cảm ơn thì điện thoại của Trần Dương đã đánh tới trước. Tôi liếc về phía Tần Nhu, thản nhiên bắt máy.
Trần Dương nổi trận lôi đình chất vấn tôi: “Nhà cố ý đúng không? Có tiền là giỏi lắm à?! Một cái lọ để bôi trét lên mặt thôi cũng phí đến mười ngàn tệ, mà còn so đo với tôi mấy đồng tiền! Trương Kỳ Kỳ, giỏi lắm! Có ai như không!”
Bạn thấy sao?