Anh ta khá hài lòng với phản ứng của tôi, còn hỏi: “Bây giờ em đã biết rõ rồi chứ, là người duy nhất là em có thể dựa vào.”
Tôi vòng tay lại cho ta một cái tát, phát ra một tiếng bốp giòn vang!
Trần Dương ôm mặt tôi không tin nổi. Trước khi ta kịp phản ứng, tôi đã vội vàng chạy mất.
Sau khi trở về ký túc xá, tôi càng nghĩ mới càng thấy sợ. Vừa rồi tôi không nên kích như , lỡ như kích phát bản tính độc ác của Trần Dương thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Bạn cùng phòng Văn Tĩnh thấy sắc mặt tôi rất xấu nên quan tâm hỏi tôi xem có chuyện gì. Tôi bèn kể đơn giản vài câu, cố ý giấu đi chuyện Trần Dương bế tôi ra ngoài lan can cầu.
Sắc mặt Văn Tĩnh rất khó xem: “Anh ta… hơi quá đáng rồi.”
Cô này rất ít khi lên tiếng xấu người khác, có thể để ấy chê một câu quá đáng chứng tỏ Trần Dương quả thật là kẻ không ra gì.
Tần Nhu thì vẫn giữ yên lặng, lúc này bỗng dưng lên tiếng: “Chỉ cần hai người nhau thật lòng thì tiền để ai giữ cũng có vấn đề gì đâu.” Nói đoạn ta tôi đầy ám chỉ: “Nếu cậu thật sự đối phương, chắc chắn sẽ không đi so đo ai nhiều tiền hơn ai.”
Lúc này tôi mới tỉnh táo lại, chẳng trách Trần Dương luôn nắm rõ mọi tin tức của tôi, hóa ra trong phòng ký túc xá có sẵn chim lợn.
Tôi lười đôi co với mấy người ngu dốt nên ra vẻ tán đồng quan điểm của ả: “Cậu đúng lắm!”
Tần Nhu như vào bị bông, thấy tôi và Văn Tĩnh không thèm để ý, ta liền tông sầm cửa bỏ ra ngoài.
5
Trần Dương không đi tìm, tôi cũng không quan tâm đến ta nữa.
Đương lúc lo lắng vì không tìm thấy lý do chia tay, không ngờ một ngày nọ tôi trở về ký túc xá lại không tìm thấy chai La Mer của mình đâu nữa, trong ngăn tủ chỉ còn đặt một lọ Da Bao mộc mạc.
Tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Dương: “Trần Dương, chai La Mer em để trong tủ là do lấy đúng không?”
Trần Dương đáp rất vô lại: “Ừ, là lấy. Ai bảo khuyên mãi mà em không nghe. Em xem ở đâu ra một như em chứ! Đã không hiền lành còn không biết suy nghĩ cho người , Tần Nhu cùng phòng còn tốt hơn em nhiều.”
Tôi lạnh, hỏi thẳng: “Đồ của tôi đâu?”
“Em đừng dùng cái đó nữa, đem đi bán rồi, tiền cũng giữ giúp em luôn.”
Tôi ghê tởm đến cạn lời: “Chắc cũng biết tự ý lấy đồ mà không xin phép thì gọi là ăn cắp đúng không? Tôi hạn cho trong vòng hai tiếng phải trả đồ lại cho tôi, nếu không tôi báo cảnh sát.”
Bạn thấy sao?