Bạn Trai Đòi Nộp [...] – Chương 4

Trong lúc chúng tôi đi dạo trên cầu nhân bên hồ, ta vui vẻ : “Cuối tuần sẽ đưa em ra đê thả diều, phải xem có kịp ppt không đã. Cái máy tính cũ của không tốt lắm, mỗi lần lưu file đều bị đứng rất lâu.”
Trần Dương ám chỉ xong liền tôi đầy chờ mong.
Tôi biết ta đang chờ tôi lên tiếng bèn cố ý lảng sang chuyện khác: “Cuối tuần này em phải về nhà, để lần khác đi.”
Trần Dương khựng lại như rất mất hứng, tôi giả vờ không nhận ra.
Anh ta áp chế cảm thân mật ôm vai tôi, nháy mắt toàn thân tôi nổi đầy da gà da vịt!
“Cục cưng, nhà em chắc cho em nhiều sinh hoạt phí lắm nhỉ. Đề phòng em tiêu pha linh tinh, hay là em đưa tiền cho giữ đi, chúng ta cùng nhau tiết kiệm.” Anh ta còn bổ sung: “Nếu em cần tiền ăn hay mua thứ gì, cứ qua chỗ lấy.”
Trong đầu tôi lập tức phản cảm mười phần, tiền vốn là tiền của tôi, tại sao phải đưa cho ta giữ?! Để ta có cớ quản lý tôi, sắp xếp cuộc sống của tôi, tiêu một đồng cũng phải sắc mặt ta sao?!
Tôi đẩy tay Trần Dương ra, kiên quyết từ chối: “Em có thể tự tiết kiệm , không cần giữ giúp đâu.”
Trần Dương phẫn nộ chất vấn: “Em biết tiết kiệm mà còn đi mua bộ đồ dưỡng da chín ngàn tệ? Em có từng lo lắng cho tương lai của hai chúng ta chưa thế!”
Tôi trực tiếp phản bác: “Em không tiêu tiền của , không liên quan gì đến !”
Trần Dương đầy ẩn ý: “Xem ra em không tin tưởng lắm nhỉ.”
Tôi không muốn để ý đến ta nữa nên xoay người bước đi. Nhưng chưa mấy bước, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng mình.
Tôi cảnh giác quay đầu đã muộn, toàn thân lập tức bị người ta nhấc bổng lên trời!
Trần Dương ôm tôi tiến ra bên ngoài cầu khiến tôi không biết dựa vào đâu ngoại trừ ta, chỉ cần ta buông tay là tôi sẽ rơi xuống nước.
Mà tôi thì không biết bơi.
Vẻ sợ sệt trên mặt tôi nhất định đã khiến đối phương rất hả hê, sau đó còn hào hứng đầy ác ý cho tôi rằng ta cố ý.
Tôi run đến nỗi lắp bắp không thành câu: “Anh… mau thả… em xuống!”
Trần Dương còn cố ý buông tay mấy lần tôi sợ đến mức liên tục hét thất thanh. Những người qua đường còn tưởng chúng tôi chỉ là một cặp nhân giỡn nhau nên bật tránh ra.
Tôi xin mãi không có ai giúp, mãi đến khi bị dọa nước mắt đầy mặt, Trần Dương mới bế tôi đặt lại xuống sàn cầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...