Lần này xem như tôi dìm cho Trần Dương chết hẳn, toàn bộ thanh danh của ta bị hủy hoại, tất cả mọi người đều sẽ biết ta chỉ là một tên tham lam nhỏ mọn.
Ai nấy đều hận không thể chửi đổng phỉ nhổ một câu, dù sao người bình thường không ai lại ra hành trộm mỹ phẩm của đi bán lấy tiền mua máy tính!
Danh tiếng của Trần Dương xem như xong đời, nợ nần bắt đầu bùng nổ, hiện giờ không ai dám cho ta mượn tiền nữa, con đường tài chính xem như bị cắt đứt hoàn toàn. Các chủ nợ oanh tạc điện thoại của ta suốt ngày, cả điện thoại của Tần Nhu, cha mẹ ta và bè thân thiết.
Cha mẹ Trần Dương phải lặn lội đi một chuyến đến trường, khóc lóc quỳ xuống cầu xin lãnh đạo trường học đừng đuổi học con trai bọn họ.
Trần Dương là người kiêu ngạo, ta đứng bên ngoài văn phòng giáo vụ mà không dám bước vào đối diện với cha mẹ mình.
Phịch một tiếng, Trần Dương dứt khoát nhảy xuống từ cửa sổ tầng ba.
18
Xe cứu lập tức phi vào trong sân trường. Trần Dương cứu sống bị liệt nửa người dưới, cả đời không còn hy vọng đứng lên nữa.
Cha mẹ phải bán nhà để giúp ta trả dứt nợ nần, về phần ta thế nào cũng không chịu quay lại trường học, sau đó hiển nhiên bị nhà trường đuổi học.
Tần Nhu cũng bỏ học theo.
Trần Dương và Tần Nhu gian khổ học tập bao nhiêu năm trời, vất vả lắm mới thi đậu vào một ngôi trường thuộc nhóm 985, vốn tưởng rằng đã có một khởi đầu mới tươi sáng, rồi cuộc đời của bọn họ lại bị hủy hoại.
Có đáng tiếc không?
Tất cả đều do bọn họ tự bậy, gieo gió gặt bão.
Tôi mãi mãi không thể quên thời khắc Trần Dương bế tôi ra ngoài lan can cầu rồi đe dọa tôi, cái biểu cảm vừa ác ý vừa sung sướng đó khiến tôi nhớ cả đời.
Tôi bắt đầu hưởng thụ cuộc sống đại học của chính mình, rửa sạch thanh danh. Hiện giờ tất cả đều biết tôi chỉ là người bị , không còn bị ai chỉ trỏ bàn tán nữa.
Một ngày nọ, Văn Tĩnh ấp úng hỏi tôi: “Kỳ Kỳ, hình như cậu từng đăng thông báo tuyển việc trên XX đúng không?”
Tôi bình thản ấy: “Nếu cậu còn hỏi nữa, không chừng chúng ta không thể với nhau tiếp đâu.”
Văn Tĩnh do dự một lát, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Tôi cũng không hề hối hận vì những hành vi của mình. Trần Dương đối xử ác độc với tôi trước, nếu đổi thành một hiền lành nhu nhược hơn thì đã sớm nghĩ quẩn rồi.
Nhược điểm trong tính cách mỗi người luôn là cây đao treo trên đầu bọn họ. Trần Dương có kết cục như hôm nay một phần là tôi trợ lực, phần lớn vẫn do ta tự mình chuốc lấy.
Còn tôi giờ đây có thể sống tiếp cuộc sống đại học một cách sạch sẽ thoải mái, không ai lên tiếng chỉ trích.
Là vì tôi đủ tàn nhẫn, cũng đủ kiên trì chờ đợi.
Bạn thấy sao?