11
Trên diễn đàn trường và trong các hội nhóm tán gẫu đột nhiên xuất hiện rất nhiều bài viết tán tụng Trần Dương, tài năng và điều kiện gia đình tầm thường chẳng đáng nhắc tới của ta đột ngột bị thổi phồng theo kiểu nửa thật nửa giả. Vậy là các sinh viên không rõ sự vụ đều cho rằng Trần Dương là người có tiền có chỗ dựa, là một người rất lợi .
Trần Dương mắc câu, ta không hề nảy sinh chút cảnh giác nào với mấy lời bốc phét đó, ngược lại còn vui mừng rạo rực ngầm thừa nhận như thể nó là sự thật.
Thậm chí ta còn đi xấu tôi khắp nơi: “Trương Kỳ Kỳ đúng là đi , nếu không ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế, còn mua cả mỹ phẩm giá chín ngàn tệ một bộ?”
Tôi nghe mấy lời này cũng không lấy tức giận, chỉ cúi đầu bấm chuyển khoản trả thù lao cho người ta, không quên gửi kèm icon chúc việc tốt.
Đối phương nhiệt đáp lại: [ Đã nhận ! ]
Văn Tĩnh ngồi bên cạnh tôi hỏi: “Cậu đang gì thế? Thầy vừa nhờ tớ gửi cái này cho cậu này, cậu giúp thầy ấy PPT.”
Tôi mỉm đáp qua loa: “Đang chuyện phiếm với thôi.”
Vừa mở máy tính nhận tài liệu thì Tần Nhu đã thò mặt ra khinh thường hỏi: “Này, đám con trai trước kia theo đuổi cậu đi đâu hết rồi?” Giọng ta sặc mùi trà xanh: “Đừng người ta tin chuyện cậu thai thật nhé?”
Lời vừa dứt, tôi liền biết ngay tin đồn này chắc chắn có liên quan đến ả, bởi vì ánh mắt ra sức đánh chó rơi xuống nước của ta quá rõ ràng.
Văn Tĩnh nhướn mày, lẳng lặng dịch người ngăn cách Tần Nhu: “Không thấy đâu nữa, bốc hơi hết rồi. Loại con trai chỉ tin tưởng lời đồn chứng tỏ bọn họ không hề biết tự phán đoán, cũng không đủ kiên định với Kỳ Kỳ, đương nhiên không đủ tư cách đứng bên cạnh Kỳ Kỳ.”
Tần Nhu mất hứng: “Văn Tĩnh, cậu sao thế? Cậu thấy Trương Kỳ Kỳ có tiền nên mới giúp cậu ta à!”
Văn Tĩnh hơi tức giận: “Lời tôi có đúng hay không, trong lòng cậu rõ ràng nhất!”
Lời Văn Tĩnh rất đúng lý hợp , tuy gia cảnh ấy không khá giả chưa từng hỏi mượn tiền tôi, toàn bộ học phí sinh hoạt phí đều tự mình kiếm lấy từ việc đi thêm.
Tần Nhu bị vặc lại thì mất hứng lẩm bẩm: “Dù sao cậu vẫn giúp ta!”
Văn Tĩnh không để ý tới ả nữa.
Tôi thờ ơ Tần Nhu mở tủ tự pha cho mình một cốc trà sữa Piao Piao hòa tan. Từ ngày hẹn hò với Trần Dương, chất lượng sinh hoạt của ta hạ thấp đến đáng kinh ngạc, thậm chí còn không mua nổi một ly trà sữa giá hai mươi tệ.
Bạn thấy sao?