Có lẽ là vì tác của mấy đứa tôi hơi ồn ào, Giang Khả Nhi bèn đi thẳng về phía này.
Nhưng ta không phải đi về phía Mã Thần Hiên, mà là tôi.
"Chị, chúng ta chuyện một lát không?" Cô ta mỉm .
"Có chuyện gì thì chúng ta cùng luôn đi."
Hạ Hạ cảnh giác đứng dậy, bị tôi ngăn lại.
"Được thôi." Tôi Giang Khả Nhi.
Tôi đã quyết định sẽ giải quyết dứt điểm chuyện này trong hôm nay.
Giang Khả Nhi dẫn tôi ra ngoài, không vòng vo tam quốc, mà trực tiếp thẳng.
"Tôi thích trai chị, chị rút lui đi."
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn không khỏi ngạc nhiên trước sự thẳng thừng của ta: "Tiếp theo có phải em nên lấy ra 5 triệu tệ không?"
Thấy ta không có tĩnh gì, tôi bèn bổ sung: "Ít hơn một chút cũng ."
"Tôi đã biết là chị không đồng ý rồi." Giang Khả Nhi phớt lờ lời tôi, khẩy một tiếng: "Vậy thì thôi, dù sao ấy sớm muộn gì cũng là của tôi."
Cô ta thản nhiên nghịch móng tay: "Bạn cùng phòng chị đã kể cho chị nghe chuyện của tôi rồi nhỉ. Vậy chị nên biết, đối với đàn ông, tôi hiểu rõ hơn chị nhiều. Nói chung, chỉ cần tôi ngoắc ngón tay, bọn họ sẽ nhào vào như thiêu thân, đặc biệt là những người đã có ."
"Chị nghĩ mình đặc biệt lắm trong lòng đàn ông sao? Để tôi cho chị biết, đàn ông khi người thứ ba ngoài cảm của mình, không phải dùng phép loại trừ, mà là phép cộng. Không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại niềm vui "trái ôm phải ấp", huống chi là đối với những xinh đẹp có vẻ ngoài vô , lại còn ngưỡng mộ mình."
"Tôi thừa nhận trai chị có chút đặc biệt, nếu không tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian cho ấy. Chỉ là, cho dù ấy có đặc biệt đến đâu thì cũng chỉ là đàn ông, mà đã là đàn ông, thì sẽ có điểm yếu của đàn ông."
"Chị căn bản không giống con ." Cô ta chỉ ra.
Cô ta đúng.
"Tôi không giống con ." Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Tôi cũng không cần phải giống con ." Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo
Bởi vì tôi là con . Tôi là một phần của tập thể "phụ nữ". Tôi không cần phải sống giống như bất kỳ khuôn mẫu nào, chính sự tồn tại của tôi đã định nghĩa cho khuôn mẫu đó. Tôi như thế nào, phụ nữ có thể như thế ấy.
Tôi Giang Khả Nhi, đột nhiên cảm thấy rất buồn.
Giống như đang soi gương, người trong gương mang trên mình vô số xiềng xích dài đằng đẵng.
Giang Khả Nhi bị ánh mắt của tôi chọc giận: "Chị nghĩ mình thắng rồi sao?" Cô ta tôi với ánh mắt căm hận: "Chị nghĩ cảm của hai người không thể vỡ sao?"
"Chị quá không hiểu đàn ông rồi."
Cô ta nở một nụ kỳ lạ, như đóa hoa ác ma rực rỡ đang từ từ nở rộ. Tôi nhận ra điều gì đó, đã quá muộn để ngăn cản.
Tôi trơ mắt ta ngã ngửa về phía sau.
"Rầm."
Cùng với tiếng ta ngã xuống đất, căn phòng hát vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng nhạc đệm vang lên vô hồn. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt cho kinh ngạc.
Cửa phòng hát rất nặng, Giang Khả Nhi đã có ý đồ từ trước, vừa rồi cố ngã người về phía sau, lúc này trên người đã có nhiều chỗ bị trầy xước. Khuỷu tay chống đất bị cọ xát đến đỏ ửng, vô cùng chói mắt trên làn da trắng nõn.
Tôi theo bản năng tiến lên muốn đỡ ta dậy, ta lại sợ hãi run rẩy né tránh tôi.
Cô ta đau đớn kêu lên: "Chị, chị ghét em đến sao?"
"Em thật sự không có ý định cướp trai của chị, em chỉ coi ấy là trai. Chỉ như thôi, chị cũng không dung thứ cho em sao…"
Bạn thấy sao?