Bạn Trai Của Tôi [...] – Chương 5

Giang Khả Nhi như vô liếc mắt bát cơm của tôi, kinh ngạc kêu lên: "Chị, trong bát chị là gì ?"

"Cái gì là cái gì?" Mã Thần Hiên bị cắt ngang bữa ăn mấy lần liên tiếp, có chút bực bội. "Đây chẳng phải là -"

Ánh mắt ấy chạm vào khay cơm của Giang Khả Nhi, lời đến bên miệng đột nhiên dừng lại.

"Trời ạ." Anh ấy ngây người , vẻ bực bội giữa hai hàng lông mày biến mất không thấy tăm hơi. Anh ấy xua xua tay với Giang Khả Nhi, vẻ mặt thương xót: "Em không cần nữa, hiểu rồi."

Tôi còn chẳng hiểu, ấy hiểu cái gì?

Nhưng hành tiếp theo của Mã Thần Hiên khiến tôi phun ngụm nước mơ trong miệng ra ngoài.

Anh ấy khẽ ra hiệu cho Giang Khả Nhi về một hướng, nhỏ giọng : "Khu vực nhận cơm chay miễn phí ở bên kia kìa. Yên tâm, không có gì phải xấu hổ đâu. Hơn nữa, nhà trường chắc chắn sẽ bảo vệ sự riêng tư cho những sinh viên như em."

Anh ấy lại chỉ vào bát cơm của tôi, nghiêm túc giải thích:

"Đây là mì, ăn ngon lắm."

Mặt Giang Khả Nhi đỏ bừng như gan lợn. Tôi phải cố gắng véo đùi mình mới có thể miễn cưỡng kìm nén tiếng "hí hí" khỏe mạnh của mình.

"Không phải, là em hiểu lầm rồi," Giang Khả Nhi yếu ớt , "Hóa ra chị thật sự một mình ăn hết một bát mì."

Cô ta với Mã Thần Hiên. "Em còn tưởng cố ý bắt nạt chị ấy. Dù sao, gì có nào có thể một mình ăn hết một bát mì chứ."

Cô ta lại nhấp một ngụm canh (trông chỉ như dùng canh để ướt da môi), nhỏ nhẹ : "Như em, mỗi bữa chỉ cần uống một bát canh nhỏ là đã no căng bụng rồi."

Mã Thần Hiên ta, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Môi mấp máy muốn lại thôi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn lên tiếng.

"Bà trẻ của cậu trước khi mất cũng , một ngày chỉ ăn một bát nhỏ, mà còn chỉ ăn cháo loãng…"

Giang Khả Nhi không nhịn nữa: "Em không có bệnh!"

Mã Thần Hiên vẫn còn do dự: "Nhưng em không bình thường mà."

Giang Khả Nhi nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng chớp chớp mắt, le lưỡi tinh nghịch. "Em biết Điểu tâm em rồi. Nhưng mà em đang giảm cân, dù sao là con mà, nhất định phải giữ dáng."

Cô ta có ý tứ liếc tôi. Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo

"Con phải xinh đẹp rạng ngời. Gầy một chút không chỉ tốt cho bản thân, mà còn là sự tôn trọng đối với trai sau này. Nếu ngay cả vóc dáng cơ bản nhất mà cũng không giữ , mà muốn ăn gì là ăn nấy, cho dù có may mắn có trai, thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị đối phương ruồng bỏ. Dù sao, cũng chẳng có người đàn ông nào thích một người phụ nữ mà không giống phụ nữ."

Cả căn phòng im phăng phắc. Khi tôi vẫn còn đang kinh ngạc vì mà trong trường học danh giá này vẫn có thể nghe kiểu phát ngôn "bó chân" như , thì Mã Thần Hiên đã lên tiếng.

Anh ấy nghiêm túc : "Vậy sau này em có trai rồi, nhất định phải bắt ta để tóc đuôi sam."

Giang Khả Nhi: ?

Mã Thần Hiên: "Còn phải cố gắng kiếm tiền, mua một căn tứ hợp viện."

Giang Khả Nhi: ?

Mã Thần Hiên: "Rồi cưới thêm cho ta mấy vợ người Mãn Châu nữa."

Nói xong, Mã Thần Hiên dọn khay cơm của hai chúng tôi, vừa bê vừa hỏi tôi: "Chiều nay xem phim ăn gì nhỉ, thịt bò khô, chân giò muối, cơm rang trứng?"

Tôi ôm lấy cánh tay ấy: "Hôm nay đổi khẩu vị, ăn chay đi."

Mã Thần Hiên hiểu ý: "Biết rồi, chúng ta mua cá chiên đi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...