Mã Thần Hiên vừa ăn món gà hầm đất sét mình thích, vừa toe toét như một tên ngốc.
Tôi gắp một đũa mì luộc cho vào miệng. Vị thơm nồng của thì là và hạt tiêu xộc thẳng vào vị giác, thịt thăn mềm, tan trong miệng, hành tây và ớt xanh ngấm đều gia vị, ngọt lịm. Ăn kèm với sợi mì dai dai, thật sự là mỹ vị nhân gian.
Tôi uống một ngụm nước mơ chua ngọt mát lạnh, thoải mái thở dài một hơi. Bản edit của Cuối Đầu Trước Bát Cơm cute đáng eo
Khoảnh khắc hạnh phúc nhất, quả nhiên là lúc ăn cơm mỗi ngày.
"Anh Thần Hiên, cũng ở đây à!"
Giọng kinh ngạc từ trên trời rơi xuống, cắt ngang biểu cảm hạnh phúc trên mặt tôi, đập tan nó thành từng mảnh vụn.
Cô mặc một chiếc váy liền màu nhạt, cắt may ôm sát, tôn lên vòng eo thon gọn. Cô ta có khuôn mặt thanh tú, lớp trang điểm rất nhẹ nhàng, kỹ mới phát hiện ra là đã dùng hai lớp kem nền màu trắng ngà cộng thêm một lớp phấn phủ màu tự nhiên, lại rất "tâm cơ" không kẻ viền mí mắt, tạo nên hình tượng không son phấn, đẹp tự nhiên.
Có thể là đã rất dày công "diễn xuất" rồi.
Giang Khả Nhi Mã Thần Hiên với ánh mắt trìu mến.
Mã Thần Hiên ngẩng đầu lên.
Mã Thần Hiên lại cúi đầu xuống.
Mã Thần Hiên huých huých tôi: "Này, đây chắc là Giang Khả Nhi đó nhỉ?"
Tôi: "… Anh hỏi ai đấy."
Giang Khả Nhi thấy ấy không có tĩnh gì, tay bưng khay cơm, vẻ mặt hơi lúng túng.
Giang Khả Nhi đặt khay cơm xuống đối diện tôi, lại ngồi xuống bên cạnh, đối diện Mã Thần Hiên, ngọt ngào hỏi ấy: "Anh Thần Hiên, đã xem wechat của em chưa, sao không trả lời em?"
Môi lưỡi của Mã Thần Hiên đang vật lộn với một miếng thịt gà to khủng bố, ú ớ : "Anh xem rồi, xem cùng với . Hai đứa còn cãi nhau một trận nảy lửa đấy."
Mắt Giang Khả Nhi sáng lên, lại nhanh chóng thay bằng vẻ mặt kinh ngạc, khẽ che miệng, lộ ra vẻ mặt khó xử.
"Sao, sao lại như , sao chị ấy lại nghĩ như … Anh Thần Hiên, em thật sự chỉ muốn cảm ơn thôi, bình thường luôn bảo vệ em, mọi việc đều suy nghĩ cho em, em chỉ muốn mời ăn cơm để cảm ơn đã vất vả thôi, sao lại có ý định hoại cảm của hai người chứ?"
Nói xong lại quay sang tôi, cau mày, nước mắt lưng tròng. "Chị là của ấy đúng không? Em và ấy thật sự chỉ là bè thuần túy, ấy chỉ coi em như em mà chăm sóc thôi. Cho dù chị không thích em, thì cũng không thể không tin tưởng ấy chứ? Nếu em là của ấy, nhất định sẽ ủng hộ ấy vô điều kiện, tin tưởng ấy, sẽ không dễ dàng nghi ngờ quyết định của ấy…"
Giọt nước mắt long lanh trên hàng mi ta, như sắp sửa rơi xuống. "Anh, em đúng chứ?"
"Rốt cuộc em đang gì ?"
Mã Thần Hiên cuối cùng cũng nuốt miếng thịt gà xuống, ngơ ngác Giang Khả Nhi.
"Anh muốn trực tiếp từ chối em, nhất quyết bắt phải từ chối em một cách uyển chuyển nhẹ nhàng. Cô ấy em là con , da mặt mỏng, với ấy đây là phân biệt giới tính, da mặt con trai chưa chắc đã dày. Ví dụ như , đặc biệt nhạy cảm tinh tế, giỏi Điểu sát sắc mặt, không nỡ nhất chính là từ chối người khác."
Mã Thần Hiên ta, chân thành hỏi: "Vậy em có thể đi nhanh lên một chút không, ba người ăn chung, chật chội quá."
Tôi len lén liếc Giang Khả Nhi, lần này ta thật sự sắp khóc rồi.
Nhưng ta rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, khẽ mỉm . "Không sao đâu, em ăn không nhiều, rất nhanh sẽ xong thôi."
Đúng là không nhiều. Chiếc khay cơm to như , chỉ có một bát canh miễn phí của nhà ăn.
Giang Khả Nhi đưa muỗng canh lên miệng, nhẹ nhàng thổi thổi vài cái, rồi nhấp một ngụm nhỏ.
Một bát canh rong biển trứng gà, ta ăn với khí chất của món trứng cá muối thượng hạng. Tôi thán phục vỗ tay.
Bạn thấy sao?