Bạn Trai Cũ Là [...] – Chương 7

Làm tiểu thư nhà giàu quả thực không thể tuyệt vời hơn.

Du lịch, mua sắm, tập gym, chơi đàn, vẽ tranh… Tất cả những thứ tôi thích, giờ đây đều có thể trải nghiệm.

Tôi sống vui vẻ, lạc quan như một con cá hồi bơi ngược dòng.

Dĩ nhiên, tôi không bao giờ quên những ngày tháng cơ cực khi còn là trẻ mồ côi.

Tôi sử dụng mối quan hệ của ba, thành lập quỹ từ thiện “Thiên Sứ Tìm Lại Gia Đình”.

Quỹ từ thiện này chuyên giúp đỡ trẻ em bị bắt cóc, đi lạc, lang thang, bị bỏ rơi và các gia đình có hoàn cảnh khó khăn.

Ba mẹ tôi vô cùng ủng hộ, họ không tiếc công sức, tiền bạc để giúp tôi mở rộng và phát triển tổ chức này, đồng thời thu hút rất nhiều nhà hảo tâm cùng tham gia.

Chỉ trong một năm, chúng tôi đã quyên góp hơn 60 triệu nhân dân tệ, với hơn 4 triệu lượt quyên góp từ công chúng.

Chúng tôi cũng thành lập trung tâm hỗ trợ tìm kiếm người thân, dự án “Giấc mơ đoàn tụ”, hoạt cứu trợ một đối một, giúp đỡ các gia đình nghèo… với hơn mười chương trình thiện nguyện độc quyền.

Trong suốt một năm qua, chúng tôi đã giúp gần 2.000 gia đình đoàn tụ, và sẽ còn tiếp tục mở rộng quy mô để hỗ trợ nhiều hơn nữa.

Cuộc sống của tôi trở nên vô cùng ý nghĩa.

Trong thời gian này, tôi cũng nghe tin tức về Lục Phong.

Gia đình ta chính thức sản, không còn ai dám hợp tác ăn với họ nữa.

Nhưng vì Lục Phong từng là người nổi tiếng trên mạng, nên ta quyết định chuyển sang streamer bán hàng online.

Không có đạo đức, không có giới hạn, chỉ biết điên cuồng kiếm tiền.

Cách của ta khiến dư luận phẫn nộ, danh tiếng bị hủy hoại hoàn toàn.

Rồi chuyện ta phản bội tôi cũng bị bóc trần.

Tôi kiểm tra lại, phát hiện người tiết lộ mọi chuyện chính là bác chủ nhà trọ cũ của tôi.

Chính là vị bác tốt bụng từng muốn mai mối cháu trai có ba căn nhà mặt tiền cho tôi.

Bác ấy đã tự quay video mắng chửi Lục Phong, đăng lên mạng:

“Cái tên Lục Phong này từng là người trọ của tôi, ở suốt 5 năm! Bạn cậu ta là một bán trà chanh tên Hứa Chiêu.”

“Hứa Chiêu vừa xinh đẹp, vừa chăm chỉ, mỗi ngày bán trà chanh đến tận khuya. Tôi mà còn thấy xót xa cho ấy.”

“Lục Phong thì sao? Vừa có tiền liền đá ấy đi, chạy theo con đàn bà khác! Loại đàn ông khốn nạn như , đáng bị thiên lôi đánh chết!”

“Cháu trai tôi biết chuyện này mà tức giận đến mức mất ăn mất ngủ ba ngày ba đêm! Không hiểu nổi mình thua ở điểm nào.”

“Hứa Chiêu à, nếu con xem video này, hãy liên hệ với bác. Cháu trai bác vẫn đang chờ con đó!”

Video này vừa đăng lên, cả mạng xã hội bùng nổ!

Ai cũng xót thương tôi và phẫn nộ với Lục Phong.

Lục Phong không chịu nổi áp lực dư luận, cộng thêm gia đình sụp đổ, ta mắc chứng trầm cảm.

Việc livestream bán hàng cũng vì thế mà sụp đổ theo.

Một vở kịch đầy kịch tính cuối cùng cũng đến hồi kết.

Sự giàu sang ngút trời của ta nay đã hóa hư vô.

Lần cuối cùng tôi gặp Lục Phong là tại quán cà phê trong trung tâm thương mại.

Anh ta đầu tóc bù xù, quần áo lôi thôi, ngồi xổm trước cửa quán, đôi mắt vô hồn vào bên trong.

Người dân xung quanh rằng ta đã ở đây gần nửa tháng, giống như đang chờ đợi ai đó.

Anh ta đang chờ tôi.

Tôi hiếm khi đến quán cà phê này, mà vừa xuất hiện đã bị ta thấy.

Anh ta lập tức giơ tay vẫy tôi qua, bộ dạng thảm , ánh mắt tuyệt vọng, miệng lắp bắp muốn gì đó.

Tôi nắm chặt chai xịt hơi cay, do dự một lúc rồi bước đến.

Anh ta thấy tôi lại gần, nước mắt chảy dài.

“Chiêu Chiêu… nhà sụp đổ rồi… ba mẹ mất tất cả…”

Lục Phong vừa vừa sụt sịt, cả người bẩn thỉu, nhếch nhác.

Tôi không lên tiếng.

Anh ta cay đắng, giọng nghẹn ngào:

“Anh không thể ở lại đây nữa… Anh sẽ quay về quê sống.”

“Em còn nhớ không? Trước đây, em từng muốn cùng về quê mua nhà, sống cuộc sống bình yên…”

Tôi thản nhiên hỏi:

“Đây là lời trăn trối cuối cùng của à?”

Anh ta càng khóc dữ dội hơn, nức nở :

“Xin lỗi, Chiêu Chiêu… Anh đã phản bội em! Nếu có thể lại, nhất định sẽ nắm chặt tay em, dắt em về nhà!”

“Anh sẽ tuyên bố với cả thế giới rằng—Em chính là vợ của , là bà chủ của tập đoàn họ Lục!”

Tôi nheo mắt, nhẹ nhàng :

“Sau đó, sẽ trở thành con rể của nhà họ Chu, từ một người thừa kế bình thường, biến thành người thừa kế của một gia tộc siêu giàu, đúng không?”

Tôi đã thấu toàn bộ tâm tư bẩn thỉu của ta.

Lục Phong toàn thân run lên, sắc mặt trắng bệch, không thốt nổi một lời.

Tôi khẽ bật .

Nếu tôi vẫn là Hứa Chiêu nghèo khổ, cho dù có quay lại một vạn lần, ta cũng không chọn tôi.

Nhưng bây giờ tôi là Chu Du Ninh, nên ta mới muốn có cơ hội lại.

Tôi phun một bãi nước bọt.

“Khốn nạn!”

Tôi xong, quay lưng bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Lục Phong hồn bay phách lạc, ánh mắt đầy đau đớn, ngơ ngẩn theo bóng lưng tôi khuất dần.

Nhưng tôi không quan tâm nữa.

Bởi vì, tôi không còn là bán trà chanh năm đó.

Tôi là Chu Du Ninh.

Tôi chỉ đi về phía trước, không bao giờ ngoảnh đầu lại.

(HẾT.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...