Triệu Tịnh lập tức lấy lòng: “Chu tổng, cháu là của Lục Phong, cháu là Triệu Tịnh. Ba cháu là giám đốc ngân hàng Trường Giang, từng xử lý một số nghiệp vụ cho công ty ngài.”
Ba tôi chỉ gật đầu một cái, không tỏ vẻ gì đặc biệt.
Tôi đứng bên cạnh, khẽ nở nụ .
Lục Phong và Triệu Tịnh đều tôi chằm chằm, đối mắt đầy nghi hoặc, sau đó lại liếc nhau, cảm giác có chút bất an.
Vẫn là Lục Tuyền mở lời trước: “Chu tiểu thư, tôi thấy con trai tôi và có chút điểm chung. Haiz, đáng thương thay cho những đứa trẻ lạc lối, cũng không biết còn bao nhiêu đứa trẻ ngoài kia chưa tìm đường về nhà.”
Lục Phong nhân cơ hội chen vào: “Đúng ! Cháu đang có ý định thành lập một quỹ từ thiện, chuyên giúp đỡ các gia đình tìm lại con thất lạc. Không biết Chu tiểu thư có hứng thú không?”
Hay cho Lục Phong, đúng là biết leo thang.
Nếu tôi đồng ý tham gia dự án này cùng ta, chẳng phải sau này ta sẽ có cơ hội thân cận với gia đình tôi sao?
Ba mẹ tôi khẽ nhíu mày, không gì, chỉ chờ xem thái độ của tôi.
Triệu Tịnh cũng : “Chu tiểu thư, tôi rất hiểu cảm giác mất đi người thân. Lục Phong từng rất đau khổ, và tôi luôn ở bên cạnh ấy, giúp ấy tìm lại gia đình. Giờ đây, chúng tôi muốn giúp đỡ nhiều người hơn!”
Tôi chợt mỉm ta, cất giọng chậm rãi:
“Đây là lý do chen vào kẻ thứ ba à?”
14
Tôi đột ngột lên tiếng.
Triệu Tịnh trợn mắt, miệng há hốc, giống như một con vịt bị bóp cổ đột ngột.
Lục Phong cũng giật bắn mình, cả người cứng đờ.
Khoảnh khắc đó, bọn họ cuối cùng cũng xác nhận rằng tôi chính là Hứa Chiêu!
Mọi người xung quanh đều sững sờ, kinh ngạc tôi.
Ba mẹ tôi cũng ngạc nhiên, không hiểu lời của tôi có ý nghĩa gì.
Lục Tuyền tròn mắt tôi, rồi quay sang Triệu Tịnh, vẻ mặt càng lúc càng khó coi.
Triệu Tịnh toát mồ hôi lạnh, run rẩy, trông như vừa bị tát một cú trời giáng.
“Là thật sao… Không thể nào… Không thể nào…” Cô ta lẩm bẩm như bị mất hồn, liên tục lùi lại vài bước.
“Hứa Chiêu… em…” Lục Phong lắp bắp, như thể bị nhét cả cục chì vào miệng, không thể thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Tôi mỉm thanh nhã:
“Sao ? Không muốn tiếp tục bàn về quỹ từ thiện nữa à? Tôi thực sự rất hứng thú, còn sẵn sàng bỏ vốn đầu tư để giúp đỡ những đứa trẻ thất lạc đoàn tụ với gia đình.”
Tôi thật lòng.
Nhưng Lục Phong và Triệu Tịnh đã sợ đến mức run như cầy sấy.
Lục Tuyền rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, ông ta trầm giọng hỏi:
“Hứa Chiêu? Bạn cũ của Lục Phong… Chu tiểu thư, thật sự là Hứa Chiêu sao?”
Ông ta kinh ngạc đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Lục Phong hoàn toàn hoảng loạn, môi run run:
“Ba… con… ấy… Chu tiểu thư…”
Thật ngu xuẩn.
Chỉ có một kẻ ngốc mới không ra ta đang chột dạ đến cực điểm.
Lục Tuyền vốn là một người đàn ông trải đời, chỉ cần một cái là đã hiểu ngay vấn đề.
Sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, đôi mắt loé lên vẻ giảo hoạt.
Cuối cùng, ông ta kéo mạnh Lục Phong, cúi đầu xin lỗi:
“Chu tổng, Chu phu nhân, Chu tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi! Chuyện này… chúng tôi xin cáo từ trước, hôm khác sẽ đến tận nơi xin lỗi, nhất định sẽ đến tận nơi xin lỗi!”
Ông ta rất thức thời.
Biết không thể tiếp tục đứng ở đây nữa, nếu không hậu quả sẽ càng tệ hơn.
Một nhà ba người vội vàng rời khỏi bữa tiệc, bước chân đầy vội vã và lúng túng.
Triệu Tịnh cũng giật mình, định đi theo bọn họ, Lục Tuyền không cho ta đi cùng.
Ông ta quay đầu lại, lạnh lùng Triệu Tịnh:
“Cô Triệu, là của Lục Phong, có thể ở lại đây, không cần đi cùng chúng tôi.”
Câu này đồng nghĩa với việc: Ông ta đã phủi sạch quan hệ với Triệu Tịnh!
Không chấp nhận ta con dâu!
Triệu Tịnh sững sờ, mặt trắng bệch.
Cô ta không ngờ rằng Lục Tuyền lại tuyệt như !
Ba tôi bất ngờ nhận một cuộc gọi, liền rời đi xử lý công việc.
Mẹ tôi thì kéo tôi đến phòng nghỉ riêng, quan tâm hỏi han:
“Con , chuyện này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi thành thật kể lại tất cả.
Nghe xong, mẹ tôi tức đến mức đập bàn một cái thật mạnh:
“Đáng ghét! Lục Phong đúng là một tên khốn nạn, còn kia thì đáng ghét vô cùng! Dám người đến đánh con, mẹ không thể tha thứ cho ả ta !”
Ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra.
Triệu Tịnh run rẩy bước vào, ánh mắt hoảng loạn.
Cô ta vừa vào đã cúi đầu thật sâu, giọng đầy sợ hãi:
“Chu tiểu thư… đây chỉ là hiểu lầm… tôi… tôi thật sự xin lỗi, tôi sai rồi…”
Mẹ tôi sắc mặt lạnh lẽo, lớn tiếng quát:
“Triệu Tịnh!”
Giọng lạnh như băng, khiến Triệu Tịnh lập tức quỳ rạp xuống sàn, toàn thân run lên bần bật.
“Xin lỗi! Chu tiểu thư, tôi sai rồi, tôi là kẻ thứ ba, tôi đáng chết, tôi đáng chết!”
Nói xong, ta bắt đầu tự tát vào mặt mình, tát rất mạnh!
Đến mức khuôn mặt sưng đỏ, khóe miệng bật máu!
Tôi ngồi im, ta chằm chằm, trong đầu bỗng nhớ lại một cảnh trong phim truyền hình.
Thì ra, phim truyền hình không hề dối.
Khi phụ nữ bị dọa sợ đến mức mất đi lý trí, họ thật sự sẽ tự tát vào mặt mình.
Khi Triệu Tịnh đang đánh đến mức chảy máu, ba tôi bước vào.
Ông lạnh lùng ta, giọng như dao cắt:
“Tôi đã điều tra xong rồi. Chính là người đã nhóm thanh niên kia hành hung con tôi, đúng không?”
Triệu Tịnh lập tức sợ đến mức hồn bay phách lạc, vội vàng quỳ gối bò đến gần tôi, khóc lóc cầu xin:
“Chu tiểu thư, xin hãy tha cho tôi! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Là Lục Phong, tất cả là do Lục Phong! Tôi không ta, tôi chỉ ham tiền của ta thôi! Xin hãy tha thứ cho tôi…”
Cô ta ôm lấy chân tôi, khóc lóc sướt mướt, nước mắt nước mũi chảy đầy người tôi.
Thật kinh tởm.
Tôi lập tức dùng sức đá mạnh ta ra, không thèm lại.
Ngày hôm sau, Triệu Tịnh bị bắt giam.
Ba tôi không phải người của xã hội đen, ông tin vào pháp luật.
Hành vi của Triệu Tịnh bị coi là cố ý rối trật tự xã hội, cấu thành tội danh nghiêm trọng.
Kết quả, ta bị kết án 5 năm tù.
Chúc ta ngồi tù vui vẻ.
15
Về phần Lục Phong, cuộc đời ta hoàn toàn sụp đổ trong một đêm.
Dù Lục Tuyền liên tục xin lỗi và cầu xin, vô ích. Công việc kinh doanh của gia đình ta hoàn toàn bị hủy hoại.
Từ một gia tộc giàu có, bọn họ thật sự trở thành một gia đình bình thường.
Vài ngày sau, khi tôi đang dạo chơi tại trung tâm thương mại, bất ngờ nhận tin nhắn từ một số lạ.
[Chiêu Chiêu, là , Lục Phong đây. Anh cũng đang ở trung tâm thương mại, ở quán cà phê tầng một. Em có thể đến một lát không? Anh có thứ này muốn đưa cho em.]
Lục Phong đang muốn giở trò gì đây?
Tôi không trả lời.
Anh ta lại gửi tiếp một tin nhắn:
[Thật sự rất quan trọng, là thứ mà em thích nhất, em đến nhé?]
Thứ tôi thích nhất?
Chính tôi còn chẳng biết mình thích nhất thứ gì.
Nhưng tôi vẫn tò mò bước xuống tầng một, đi về phía quán cà phê.
Khi tôi đến nơi, Lục Phong vẫn là bộ dạng vest chỉnh tề, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt chứa đầy mệt mỏi.
Thấy tôi đến, ta lập tức đứng dậy, nở nụ rạng rỡ.
Trước đây, tôi từng thích nụ này của ta, bây giờ, càng càng thấy buồn nôn.
Tôi bước tới, ta vội vàng kéo ghế giúp tôi, tỏ vẻ ga lăng:
“Chiêu Chiêu, em muốn uống gì không?”
“Không. Anh có gì muốn đưa tôi?” Tôi lạnh nhạt hỏi.
Lục Phong cúi người lấy ra một chiếc hộp, mở ra một chiếc bánh kem hình Pikachu, màu xanh hồng rất dễ thương.
“Nhìn này! Đây là món em thích nhất. Trước đây, mỗi lần tan , đi ngang qua tiệm bánh, đều mua một cái cho em.”
Anh ta ngọt ngào, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.
Tôi ngây ra một lúc, rồi chậm rãi đặt một dấu hỏi to đùng trong đầu.
Đây là thứ quan trọng nhất mà muốn đưa cho tôi?
Lục Phong, đầu óc có vấn đề à?
Tôi khẽ cau mày, giọng đầy ghét bỏ:
“Anh cứ gì mà ? Đóng miệng lại đi, thấy cái răng cửa của , tôi khó chịu lắm.”
“À… , .” Anh ta lập tức thu lại nụ , méo xệch.
Tôi đứng lên:
“Anh giữ lại mà ăn. Tôi vốn không thích đồ ngọt.”
Đúng , tôi vốn dĩ không thích ăn bánh kem.
Nhưng khi còn nhau, Lục Phong thường xuyên mua bánh cho tôi, đó là sự bất ngờ và của ta dành cho tôi.
Tôi không muốn ta thất vọng, nên luôn tỏ ra rất thích bánh ngọt.
Nhưng thật ra, tôi chưa từng thích nó.
“Chiêu Chiêu, đợi đã!”
Lục Phong vội vã đứng lên, giọng nghẹn ngào.
Tôi nhướng mày, cảnh giác ta.
Anh ta đỏ mắt tôi, giọng đầy cầu khẩn:
“Chiêu Chiêu, sai rồi, thật sự sai rồi! Anh đáng chết, đáng bị trừng !”
“Anh biết em hận , chúng ta đã bên nhau suốt 5 năm! 5 năm, em có thể tha thứ cho một lần không?”
“Anh xin em, hãy quay về bên , không?”
Lục Phong bắt đầu chơi bài cảm, muốn tôi mủi lòng mà tha thứ cho ta.
Thật nực .
Tôi ta chằm chằm, sau đó khẽ , không phải vui, mà là lạnh.
“Anh biết không? Tôi cũng đã từng nghe một câu như thế này…”
“Tôi đã phải rất vất vả để đứng trên đỉnh núi, nghĩ tôi sẽ quay trở lại vũng lầy sao?”
Đây chính là câu mà Lục Phong đã với tôi trước đây!
Bây giờ, tôi hoàn trả lại nguyên vẹn cho ta.
Lục Phong cứng đờ, ánh mắt trở nên tuyệt vọng, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó, cả người ta như bị rút cạn sức lực, vô lực ngồi xuống ghế.
Cuộc sống mới của tôi bắt đầu.
Bạn thấy sao?