1
Hôm đó, chương trình hẹn hò trực tuyến liền leo lên top tìm kiếm vì quá kịch tính.
Bình luận tràn ngập màn hình đều là “Hahahaha”.
Đặc biệt, câu thản nhiên “Tôi đang đào mộ tổ tiên nhà ” trở thành meme hot nhất mạng xã hội.
Ngay cả tổ đạo diễn cũng đăng bài cảm ơn tôi vì đã tạo hiệu ứng chương trình bùng nổ ngay từ ngày đầu tiên.
Chỉ có tôi là trốn trong chăn, khóc ướt cả gối kiều mạch.
Bởi vì thực sự bị tổn thương.
Chu Nham, trai tôi hai năm nay, rằng ta đã không còn cảm với cũ.
Là tôi chủ theo đuổi trước, hai năm bên nhau, tôi sớm đã thật lòng ta.
Dù thân hết lần này đến lần khác nhắc nhở rằng hắn còn trẻ, chưa chín chắn, trước đây từng lăng nhăng, tôi vẫn kiên định tin tưởng.
Ai mà không có quá khứ chứ? Biết sai mà sửa, không phải mới là điều quan trọng nhất sao?
Nhưng cuối cùng, thực tế chứng minh rằng chó có thể ngừng ăn phân, còn Chu Nham thì không thể ngừng ngoại .
Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ .
Nghĩ đến cảnh hôm nay, cái gã cặn bã đó còn nhạo tôi ngay trước mặt, huyết áp tôi lại không kiểm soát nổi mà tăng vọt.
Bị phản bội ngay trước ống kính, lại còn ngay trước mặt người cũ.
Còn có chuyện nào xấu hổ hơn thế này không?
Mà tên cặn bã đó còn không biết điều, không ngừng gọi điện thoại cho tôi.
Tôi không nghe máy, tin nhắn WeChat thì cứ một tin lại nối tiếp một tin.
Càng xem, tôi càng lạnh lòng.
【Bé cưng, nghe giải thích đã, bé cưng.】
【Anh và ta thực sự chỉ là , ta không đẹp bằng em.】
【Anh biết em đang cố ý giận dỗi, mau nghe máy đi, thực sự rất lo cho em.】
【Tô Kiều, đừng như mà. Cho một cơ hội giải thích, không?】
……
【Tại sao em không chịu tin chứ?】
【Thôi .】
【Chia tay đi, mệt rồi.】
???
Tôi còn chưa chia tay, đã cắm sừng tôi, mà giờ lại tranh thoại của tôi?
“Chờ đấy, tối nay ông đây đào sạch mộ tổ tiên nhà mày luôn!”
2
Hôm sau, tôi đến hiện trường với đôi mắt sưng húp như cái bánh bao.
Chuyên viên trang điểm dặm ba lớp phấn vẫn chưa thấy đủ, còn không ngừng lẩm bẩm:
“Kiều Kiều, hay hôm nay em xin nghỉ một bữa đi? Nhìn em cứ như cây cà bị sương đánh .”
Tôi gục mặt xuống bàn, lắc đầu thật mạnh.
Làm công ăn lương, dù trời có mưa dao rơi xuống cũng phải đội nắp nồi mà đi .
Năm hai đại học, tôi bắt đầu kinh doanh tài khoản blog tâm lý cảm, dần dần có chút danh tiếng.
Kênh của tôi chuyên về tư vấn cảm nam nữ, hòa giải mâu thuẫn, hàn gắn các cặp đôi chia tay, và tôi chính là giáo Kiều Kiều nhiều người thích.
Khi nhận lời mời tham gia chương trình hẹn hò, tôi đã mừng đến phát điên.
Nhưng vừa quét mắt danh sách khách mời, tôi thực sự phát điên.
“Phó Huyền?!”
Người quản lý của tôi, Phương Phương, vui sướng nhảy cẫng lên:
“Còn gì bằng! Ảnh đế lần đầu tham gia show hẹn hò! Chương trình này chắc chắn sẽ bùng nổ! Kiều Kiều, chúng ta sắp nổi rồi!”
Tôi nuốt nước bọt, mắt đờ đẫn:
“Chị giúp em từ chối đi.”
“Hả? Sao thế?”
Tôi chỉ vào cột tên của Phó Huyền, bịa đại một lý do:
“Em từng lừa tiền ta.”
Phương Phương rõ ràng không tin:
“Em? Lừa tiền? Đừng nữa.”
Bị nghi ngờ như , tôi cảm thấy nhục nhã ghê gớm, lập tức gào lên:
“Đừng bây giờ ta có vẻ lạnh lùng! Hồi đó…”
“Hồi đó sao?”
Tôi nghẹn lời:
“Hồi đó… ta dễ bị lừa lắm.”
Nói đến câu cuối, giọng tôi tự nhỏ dần.
Bởi vì người bị lừa cuối cùng lại là tôi.
Phó Huyền là mối đầu của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau.
Lẽ ra phải là một mối đẹp như thơ, không ngờ cuối cùng tôi lại thành trò .
Chuyện chia tay của chúng tôi kết thúc vô cùng tệ .
Sau khi nổi tiếng, việc đầu tiên ta chính là đá tôi.
Những năm qua, mỗi lần gặp người quen cũ, tôi đều phải chịu ánh mắt thương của họ.
Tôi không bao giờ nghĩ tới, dù trong mơ cũng không dám nghĩ, rằng mình sẽ tham gia cùng một chương trình với ta.
Thậm chí suýt nữa còn khách mời ghép đôi!
Bị đá rồi lại chuyên gia tư vấn .
Đây là kiểu trò địa ngục gì ?!
Phương Phương giúp tôi từ chối, tôi tưởng rằng chuyện đến đây là xong.
Không ngờ, chương trình thấy tôi ra giá quá thấp, liền trả gấp ba cát-xê để mời tôi.
Phương Phương cầm hợp đồng, hồi hộp hỏi tôi:
“Có khi nào Phó Huyền sắp xếp chuyện này không? Nếu thì… chết chắc. Biết đâu ta còn muốn thấy em xấu mặt ngay trên sóng truyền hình.”
Tôi đếm số 0 trên bản hợp đồng, đến suýt rách mặt:
“Muốn thấy tôi xấu mặt? Tôi sẵn sàng biểu diễn chống tay chổng ngược mà đi ngoài.”
Phương Phương: “…6.”
…
3
Buổi livestream đã hơn nửa thời gian, ánh mắt tôi và ánh mắt Phó Huyền trong thoáng chốc như chạm nhau giữa không trung, tạo ra một bầu không khí căng thẳng như có dòng điện xẹt qua.
Anh ta ta mím môi , dùng khẩu hình trêu chọc tôi:
“Khóa mục tiêu từ xa à?”
Tôi lạnh, cũng dùng khẩu hình đáp trả:
“Kỹ năng cơ bản thôi, đừng sốt sắng.”
Phó Huyền cụp mắt khẽ .
Khoảnh khắc này cờ bị camera ghi lại, khiến dân mạng sôi sục.
Bình luận trên màn hình bùng nổ:
【Nhan sắc đỉnh cao!】
【Phó Huyền đẹp quá!】
…
Cư dân mạng chỉ lo say mê nhan sắc của ta, không ai biết rằng con người này thực chất mắc bệnh thần kinh.
Tôi tìm một góc khuất camera, trắng trợn lườm ta một cái.
Tôi ghét cay ghét đắng ta, mà chính tôi cũng không rõ lý do vì sao.
Phó Huyền không chỉ là gã trai đã đá tôi, mà còn là một con sói đội lốt cừu.
Nhà chúng tôi cạnh nhau, không ai hiểu ta hơn tôi.
Tên này có tính hiếu thắng cực đoan, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài cao ngạo thanh lãnh.
Từ nhỏ đến lớn, ta luôn phải đứng đầu.
Chỉ cần đạt hạng nhất, ta sẽ luôn giữ dáng vẻ ung dung, bình tĩnh như chẳng có gì đáng bận tâm.
Nhưng nếu chỉ cần một lần rớt xuống hạng hai, ta sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, thức trắng đêm để học với trạng thái bệnh hoạn và ám ảnh.
Thậm chí, ta sẽ lén lút nửa đêm mò sang phòng tôi, cùng học bài sau lưng cha mẹ.
Để giữ vững vị trí đứng đầu, ta không từ thủ đoạn nào.
Số lần ta qua nhà tôi quá nhiều, đến mức mẹ tôi bắt đầu bóng gió nhắc nhở tôi phải ý sức khỏe.
Tôi xấu hổ đến mức mặt vàng như nghệ, tên này lại ngu ngốc đáp lại:
“Con vẫn chịu mà, không sao đâu.”
“Chỉ là Kiều Kiều thì hình như không , lúc nào cũng ngủ thiếp đi rất nhanh.”
…
Tính hiếu thắng bệnh hoạn đó của ta, dĩ nhiên cũng kéo dài đến khi trưởng thành.
Lúc mới vào nghề, vì còn trẻ, lại sở hữu nhan sắc xuất chúng, ta liên tục bị truyền thông gọi là bình hoa di .
Anh ta không cam tâm bị đánh giá thấp, nên bắt đầu miệt mài rèn luyện kỹ năng diễn xuất, tập thoại không ngừng nghỉ, hễ có thời gian liền chạy đến rạp chiếu phim nghiên cứu.
Sau khi diễn vài vai phụ mờ nhạt, công ty đề nghị ta giữ vững hình tượng độc thân để duy trì sức hút.
Anh ta lập tức gật đầu, không chút do dự, đá tôi ngay tắp lự.
Thậm chí còn gửi tin nanh ta đầy ngạo mạn:
“Kiều Kiều, tôi vì em mà từ bỏ nguyên tắc của mình quá nhiều rồi, đúng là không hợp phong cách của tôi chút nào.”
Bảy năm sau khi chia tay, ta từ một kẻ ngoại đạo không qua trường lớp, leo lên vị trí Ảnh đế song kim với vô số lời ca ngợi.
Rồi bây giờ, ta lại trở thành một gã si trên truyền thông, đóng vai người đàn ông chờ đợi quay lại.
Không hổ danh Ảnh đế, kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, ngay cả tính cách cũng hai mặt đến mức xuất sắc.
…
Tôi đang mải nghĩ ngợi thì MC bất ngờ gọi tên tôi:
“Cô giáo Kiều Kiều, chúng ta bắt đầu nội dung chính thôi!”
Tôi giật mình:
“Bắt đầu gì cơ?”
Chỉ thấy Phó Huyền ung dung đứng dậy, bước về phía tôi.
Đồng thời, tôi liếc thấy tấm bảng nhiệm vụ, trên đó viết rõ ràng:
【Chủ đề hôm nay! Cô giáo Kiều Kiều dạy cách “ sao để quay lại với người cũ”!】
…
Cái quái gì ?!
Tôi choáng váng toàn tập.
Thậm chí, tôi nghi ngờ tổ đạo diễn biết chuyện gì đó, nên cố bày ra huống trớ trêu này.
Camera nhanh chóng xoay thẳng về phía tôi, cả trường quay đổ dồn ánh mắt mong chờ.
Tôi phải sao đây?
Không còn cách nào khác, tôi đành mặt dày bịa chuyện:
“Đầu tiên, phải tìm người cũ của mình.”
Chưa kịp dứt lời, Phó Huyền thản nhiên tiếp lời:
“Có rồi.”
Bình luận bùng nổ.
【Khoan, chẳng phải Phó Huyền chưa từng ai sao?】
【Nhưng trước đây có tin đồn ta đơn phương một suốt mười năm mà?】
【Mọi người bình tĩnh nào, chắc chỉ là hiệu ứng chương trình thôi, nếu không thì giáo Kiều Kiều còn tiếp gì nữa?】
…
Tôi nghiến răng, tiếp tục :
“Bước hai, gửi tin nanh ta cho ấy, thừa nhận lỗi lầm của mình.”
Phó Huyền giơ tay lên:
“Thưa , em bị chặn rồi.”
Không khí trở nên cực kỳ lúng túng, MC vội vàng gượng cứu vãn:
“Ồ? Ảnh đế của chúng ta cũng từng bị chặn sao? Haha.”
Nhưng Phó Huyền lại lặng đi một giây, trong mắt lóe lên một tia cảm mơ hồ:
“Đúng … tôi bị chặn trong danh sách đen của ấy… rất nhiều năm rồi.”
Bạn thấy sao?