Lý Lĩnh Tây đã xóa bè với tôi, đây là điều tôi không thể nào ngờ đến.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, ấy ghét tôi cũng hợp lý thôi.
Bị tôi “ngủ một giấc" rồi tỉnh dậy không thấy ai bên cạnh, nhắn tin cũng không trả lời. Chuyện này đúng là tôi đã xử lý không ổn thỏa.
Tôi nghĩ đến cách giải quyết hiệu quả nhất: những gì không thể rõ trên mạng thì phải gặp mặt chuyện trực tiếp.
Sau khi tan , tôi vung tiền bắt taxi về nhà, định sớm mang Vượng Tài trả lại cho Lý Lĩnh Tây.
Tôi dựa theo trí nhớ đến trước nhà Lý Lĩnh Tây.
Vừa bấm chuông đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên trong. Tim tôi đập thình thịch, lo lắng đến mức không ngừng xoa đầu con ch.ó nhỏ. Xoa đến nỗi Vượng Tài cũng tỏ ra bất mãn, phát ra tiếng gừ gừ.
Cửa mở ra.
Nhưng người xuất hiện lại là một đang mặc đồ ngủ, đang đắp mặt nạ.
Tôi ngẩng đầu xác nhận số nhà, chắc chắn mình không đi nhầm, bên cạnh cửa vẫn còn cái bẫy giấc mơ tôi tự tay .
Vậy người này là ai?
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của , tôi do dự hỏi: “Lý Lĩnh Tây có ở đây không?”
“Ừ, bây giờ ấy không có ở nhà. Cô tìm ấy có việc gì à?” Cô ấy chống nạnh, tiến lại gần tôi.
Tôi hoảng loạn như kẻ có tội, lùi lại một bước.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ…
“Cô là ai ?” Cô ấy hỏi.
“Tôi là, ừm, tôi là… tôi là, tôi là…” Đột nhiên tôi nảy ra một ý tưởng, chỉ xuống Vượng Tài dưới chân.
“Tôi là người tốt qua đường thôi. Không phải ấy đã đăng tìm chó trên vòng bè sao? Đây, con ch.ó đây!”
Cô ấy cúi xuống con ch.ó trong tay tôi.
“Vượng Tài à?”
Tôi nhanh nhảu đáp: “Vượng!”
“…”
Vượng Tài và đều im lặng.
Tôi rối bời, không còn mặt mũi nào ở lại.
“À, thế… tôi để con ch.ó lại đây, tôi đi trước.”
Tôi đẩy dây dắt chó về phía trước.
Vượng Tài dùng hai chân bám chặt vào tôi, không chịu buông ra.
Cô : “Đây là chó cưng của Lý Lĩnh Tây, tôi không dám vào.”
Tôi ngoan ngoãn đặt chó xuống đất. Sau đó không kiềm chế , cúi đầu chào một cái,
“Vậy không có gì nữa, tôi đi trước!”
Tôi rời đi vài lần không đi . Vì mỗi lần Vượng Tài đều quyến luyến chạy theo tôi.
Cô có vẻ khó xử, : “Hay là để lại thông tin liên lạc, lúc nào để Lĩnh Tây đến nhà nhận lại chó.”
Lúc này tôi đã chẳng còn tí đường hoàng nào, ấp a ấp úng:
“Đến nhà nhận à? Thế không ổn đâu, tôi chỉ là trẻ sống một mình…”
Cô thoải mái: “Lĩnh Tây đầu óc như khúc gỗ ấy, thật thà lắm. Nếu sợ thì có thể hẹn ở quán trà sữa để trao đổi.”
Người ta đã đến mức này, nếu tôi từ chối nữa thì lại khiến người ta nghi ngờ.
Thế là tôi cắn răng để lại thông tin liên lạc.
Cuối cùng ấy hỏi: “Vậy tôi nên gọi là gì?”
Tôi đáp: “Tôi tên là Sở Cầm.”
Sắc mặt thoáng thay đổi.
Tôi vội vàng giải thích: “Chắc là cảm thấy tên tôi nghe quen đúng không, cũng đúng thôi. Bởi vì tôi và Lý Lĩnh Tây là học đại học, có thể đã thấy tên tôi trong sổ liên lạc. Nhưng tôi và ấy chỉ là bình thường thôi, hoàn toàn có thể yên tâm. Thế không còn gì nữa, tôi đi trước.”
Nói xong, tôi ôm chặt Vượng Tài to đùng, vội vàng chạy đi.
…
Sau khi trốn về, tôi nhốt Vượng Tài trong nhà rồi xoay người, gõ mạnh vào cánh cửa đối diện.
“Sở Cầm, chị gì ? Nhà em có chuông cửa mà.” Người mở cửa là Sở Phùng, em họ tôi.
Tôi không không rằng, chuyển khoản cho nó 200 nghìn.
“Xuống nhà mua ít đồ nướng, thêm một chai bia nữa.”
Sau đó thẳng thừng đi về phía sofa, nằm ườn vào lòng thân.
Cô ấy đang gặm hạt dưa, mặt trông như đang xem kịch,
“Nói xem nào, sau vụ mang chó đến nhà thì thế nào? Sao lại đến mức uống bia ?”
Tôi kể lại từng câu , từng hành khi đến nhà kia, không bỏ sót một chi tiết nào.
Cuối cùng, tôi hỏi: “Cậu nghĩ nếu ta biết tối qua tôi đã ngủ với ta, liệu ấy có đòi chia tay hoặc hành hạ Lý Lĩnh Tây không?”
Tôi lo lắng.
Nhưng không gì, mặt đỏ bừng vì nhịn .
Tôi bảo: “Có gì thì cứ đi, đừng ngại tổn thương tôi.”
Thế là ấy không khách sáo, bật đ/iên cuồ/ng.
“Ha ha ha ha, đúng là trò hề. Thời đại nào rồi mà còn sổ liên lạc? Học đại học mà còn viết sổ liên lạc á?”
“Còn nữa, kia, cậu chắc ấy là của Lý Lĩnh Tây?”
Tôi nhíu mày: “Không phải thì là gì? Đã ở chung nhà rồi, chắc không phải bình thường đâu nhỉ?”
“Không thể là họ hàng à? Lý Lĩnh Tây có chị hay em gì không?”
Tôi nhảy dựng lên khỏi sofa: “A! Lý Lĩnh Tây có ba chị em!”
Cô ngẩn người: “Lý Đông Tây Nam Bắc?”
Tôi: “Đúng!”
Cô trợn mắt: “Sao cậu lại có thể quên một chi tiết dễ nhớ như chứ.”
Tôi đầy oán giận: “Đúng thế, sao mình lại hoảng loạn đến mức như thế này cơ chứ?”
Cô ấy hỏi: “Vẫn còn thích ta phải không?”
Tôi chìm vào suy nghĩ.
...
Đúng lúc Sở Phùng đẩy cửa bước vào, tay cầm đồ nướng, tay còn lại cầm bia, tiến thẳng về phía thân của tôi,
“Vợ , về rồi! Mình ăn thôi!”
Tôi đ.ấ.m nhẹ vào ta hai phát: “Này, trong mắt mày không có bà chị này nữa hả?”
Cô thân che chắn: “Ấy ấy, đừng trút giận lên nó. Sở Phùng có gì sai đâu.”
Tôi nuốt cục tức vào trong. Mắt họ liếc mắt đưa , dưới gầm bàn còn len lén nắm tay nhau.
Tôi phớt lờ, lại càng buồn bã hơn.
...
Uống nửa chầu, thân uống say đến mức không còn tỉnh táo, cứ khăng khăng mình là cá nhỏ, nằm bò trên sofa thổi bong bóng.
Sở Phùng ân cần vuốt đầu ấy: “Ngủ đi bé ngoan. Anh là Hải thần, sẽ bảo vệ em.”
Tôi quay đầu, lại uống thêm một cốc nữa.
Cuối cùng Sở Phùng cũng kết thúc màn cảm với thân.
“Ok, chị. Bây giờ em sẽ nghiêm túc uống cùng chị.”
Tôi ngồi đó, chẳng thèm để ý đến nó.
Nhưng bất ngờ nó gãi đầu rồi : “À, chị. Lúc nãy em đi lên mang đồ ăn, thấy trước cửa nhà chị có một người đàn ông. Trông lén lút lắm, tay giơ lên như định gõ cửa không gõ, có vẻ không phải người tốt.”
Ban đầu tôi chẳng mấy để tâm.
Qua hai phút, tôi chợt nhảy bật dậy khỏi sofa:
“Đàn ông? Đàn ông nào? Cao 1m88, đẹp trai, đúng không?”
Cô thân bất ngờ bị xốc lên, hét toáng: "A a a a! Tôi vẫn là con cá nhỏ, đừng ăn tôi!"
Sở Phùng liền ôm lấy ấy, vừa an ủi vừa trách tôi.
"Không phải đâu chị, chị gì ! Làm ấy sợ rồi."
"..."
Bạn thấy sao?