Bạn Trai Cũ Bảy [...] – Chương 9

15

Chơi đến rạng sáng, tôi cũng đã mệt mỏi, cùng thân quay lại ghế ngồi tiếp tục uống rượu.

Mấy em trai mà thân gọi đều rất chất lượng, liên tục gọi chị chị, còn đút trái cây cho ăn.

Bạn thân vỗ vỗ vào một người trong số họ, say khướt :

"Đi, qua chăm sóc chị em tốt của chị đi, chị trả thêm tiền!"

Anh chàng kia vui vẻ tiến đến bên cạnh tôi.

Tuy say tôi vẫn biết cái gì nên và không nên , vẫy tay giữ khoảng cách: "Không cần đâu, tôi tự ăn ."

Bạn thân tôi gào lên.

"Cậu đừng đậy, hôm nay nhất định phải để cậu thả lỏng hoàn toàn. Đã chơi thì phải sướng, ợ..."

"Giờ mới có đến đâu chứ, nhanh, đút cho chị em của chị quả dâu tây đi."

Anh chàng kia rất nghe lời, lại định tiếp tục phục vụ tôi.

Tôi vô thức né tránh, mông ngồi lên chiếc điện thoại đang rung liên tục.

"Khoan, khoan đã."

Tôi lờ mờ cầm điện thoại lên, kỹ một chút.

Cơn say tỉnh đi phân nửa.

!

Mẹ nó, sao nửa đêm Bùi Diễn lại gọi cho tôi mấy chục cuộc và gửi nhiều tin nhắn thế này?!

Anh xảy ra chuyện gì sao?

Tôi đang run rẩy định gọi lại hỏi thì điện thoại lại reo, cẫn là Bùi Diễn.

Tôi vội vàng nghe máy, do say rượu nên hơi ngọng.

"Bùi, Bùi Diễn, sao thế? Sao gọi cho em nhiều cuộc thế? Có chuyện gì xảy ra à?"

Đầu bên kia của Bùi Diễn rất ồn, tôi không phân biệt là bên này ồn hay bên đó ồn, dù sao nhạc cũng giống nhau.

Giọng bình tĩnh lạ thường, không còn chút ý trêu như thường ngày, bình tĩnh đến kỳ lạ.

"Anh không sao, chỉ là đàm phán công việc không thành công, đi suốt đêm về sớm thôi."

"À à, không sao, đừng nản lòng."

"Anh không nản lòng, chỉ muốn biết, Thẩm Giai Kỳ, em đang ở đâu?"

Biết không sao, tôi thả lỏng tinh thần đang căng thẳng.

Men rượu dâng lên, giọng tôi càng thêm lơ mơ.

"Ở, ở nhà ạ."

"Anh vừa từ nhà em về, em không có ở đó."

Tôi bóp bóp sống mũi, lại né tránh chàng đang nhiệt đút trái cây, giọng nhỏ nhẹ.

"Em ở nhà ."

"Nhà nào nửa đêm còn ồn ào nhạc lớn thế này? Bạn em ở hộp đêm à?"

Tôi nghẹn lời.

Bộ não đang say chậm chạp không nghĩ ra lời nào để biện minh.

"Là... là..."

Đang vắt óc nghĩ thì bên cạnh chàng lại đút trái cây. Cố chấp thật đấy, không kiếm tiền thật sự không từ bỏ, đúng là sói đói.

Tôi vừa định há miệng ăn để đuổi cậu ta đi thì giọng Bùi Diễn trong điện thoại vang lên trước.

"Thẩm Giai Kỳ, em dám ăn một miếng do người khác đút thử xem."

Giọng lạnh lẽo.

Rất lạnh.

Lạnh đến mức sống lưng tôi run lên.

Sao biết có người đang đút đồ ăn cho tôi?

Mở thiên nhãn à.

Như cảm giác điều gì đó, tôi ngước đầu lên, chỉ thấy một người đàn ông đang dựa vào cột không xa, cầm điện thoại, môi khẽ .

"Qua đây."

Tôi hít một hơi lạnh, mắt lộ vẻ kinh hoàng.

Ma quỷ hiện hình rồi.

Chuyện này đã không phải là một nắm gạo nếp có thể giải quyết nữa rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...