13
Bất ngờ, cánh cửa bên cạnh bị đẩy ra.
Tôi giật bắn mình.
Kỳ Tụng mặc một bộ đồ hầu , đột nhiên xuất hiện ngay cửa.
Đồng tử tôi co rút.
Anh ấy về từ bao giờ?!
Sao tôi không biết gì hết?!
Có lẽ thấy tôi sững sờ, Kỳ Tụng liền bước thẳng tới, nửa ngồi nửa tựa vào lòng tôi.
Anh ấy vòng tay ôm cổ tôi, giọng mềm mại đầy mê hoặc:
“Bảo bối, bộ skin mới của đi?”
“Thích không? Anh còn mua mấy bộ khác nữa, có muốn xem mặc không?”
Làn da trắng nõn của ấy vốn đã mịn màng, tóc đen mềm mại, trên đầu còn đội một cặp tai mèo màu trắng.
Chiếc cổ thon dài đeo một vòng ren trắng.
Trên người là một bộ váy hầu .
Cái nơ bướm ở cổ áo buộc lỏng lẻo, dường như chỉ cần khẽ kéo một cái là có thể thấy khung cảnh bên trong.
Thấy tôi im lặng, Kỳ Tụng tiếp tục ghé sát tai tôi, thì thầm bằng chất giọng đầy dụ hoặc:
“A, suýt quên mất, bảo bối chúng ta chỉ là bè.”
“Bạn tốt à, cơ bụng của hình như có vấn đề rồi, em sờ thử xem?”
“Nó nhớ em lắm, hay là em thử chạm vào nó chút đi?”
“Hôm nay đã ăn dâu tây, phúc bồn tử, việt quất, nam việt quất…”
“Nhưng hôm nay, em có “nhớ ” không?”
Mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Anh ấy đi công tác mấy ngày, về cái là trở nên lắm lời hẳn ra!
Không lẽ lại lén đọc tiểu thuyết tổng tài nữa hả trời?!
Đột nhiên, âm thanh thông báo từ game vang lên.
Tôi cúi đầu , phát hiện tướng của mình đã hồi sinh.
Ngay lập tức, tôi bật dậy, đẩy Kỳ Tụng ra ngoài, rầm một tiếng đóng sập cửa lại.
Sau đó nhanh chóng quay về với trận game.
Nhưng vừa chơi vừa lo lắng:
Xong đời rồi!
Tương tác vừa rồi của chúng tôi… liệu có bị livestream ghi lại không?!
Chẳng lẽ, chuyện cảm bí mật sắp bị lộ rồi?!
14
Tết năm nay, Hứa Nhan lại tranh thủ ké fame của Kỳ Tụng, lần này ấy thẳng tay lên Weibo dằn mặt:
“Người không liên quan đừng có bám vào tôi. Tôi có rồi. (Đã ra mắt phụ huynh).”
Ngay lập tức, hot search bùng nổ.
Dân mạng thi nhau truy lùng danh tính bí ẩn của ấy, còn muốn tôi viết hẳn một cuốn sách hướng dẫn “Cách để hẹn hò với một trai hoàn hảo”.
Nhưng họ đào không ra bất kỳ thông tin nào về tôi, vì nhiều năm qua, Kỳ Tụng bảo vệ tôi rất kỹ.
Hơn nữa, tôi là một nhiếp ảnh gia, chuyên chụp hình cho người nổi tiếng, chụp ảnh quảng cáo thương hiệu, v.v…
Bản chất công việc của tôi đã luôn ở ngay trước mắt mọi người, nên không ai nghi ngờ đến tôi cả.
Từ một người chỉ gọi là “nhiếp ảnh gia chụp ảnh”, đến “nhiếp ảnh gia chụp ảnh đẹp”, rồi đến nhiếp ảnh gia triệu fan nổi tiếng khắp mạng xã hội, tôi đã đi mất năm năm.
Cùng lúc đó, bình luận trong livestream của tôi bắt đầu nổ tung.
【Kỳ Tụng: “Bạn mê game không để ý đến tôi, đổi một bộ skin là ngoan ngay.”】
【Đường Sơ Sơ: “Đã ngoan, xin tha mạng.”】
【Đừng có lấy tài khoản của tôi để dụ dỗ tôi nữa không? Nhớ để trống chỗ dưới gầm giường đi, tôi muốn nghe lén nguyên một đêm.”】
【Nếu trai tôi cũng tự giác mặc đồ hầu cho tôi xem như , tôi chắc chắn sẽ rất vui. @Tag ai đó, ơn học hỏi đi.”】
【Ai hiểu nỗi lòng này không? Kỳ Tụng mặc đồ nữ đẹp quá trời, bộ này có thể mặc bán vĩnh viễn không?”】
Không ai tò mò hai người này nhau từ khi nào à?
Sao không có một tay paparazzi nào chụp gì hết?
Đám paparazzi bây giờ ăn kém cỏi hả?!
Sau khi ván game kết thúc, tôi nhận tin nhắn từ cộng sự trong studio.
Chuyện lớn như mà tôi giấu ấy, ấy bảo chuyện đương để sau tính sổ với tôi.
Bên nhãn hàng thấy livestream của tôi có lượng tương tác cực cao, bèn cầu tôi đấu game cùng blogger bên đối thủ để tăng nhiệt cho sự kiện.
Thậm chí họ còn mời cả diễn viên chính trong video quảng cáo vào đánh chung.
Nhãn hàng đã lên tiếng, lại còn thêm tiền, tôi đành phải đồng ý.
Nhưng ngay khi bên kia vào phòng, vừa mở mic, tôi đã nổi da gà toàn thân vì cái giọng chanh chua của ta.
Cô ta khúc khích, bằng giọng ngọt lịm giả tạo:
“Hello các bảo bối trong livestream ~ Hôm nay chị đến để gánh team cho mọi người nè ~”
“Lát nữa nhớ cổ vũ cho chị nha ~ Hy vọng chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời cùng nhau ~”
Tôi: “…”
Vài phút sau, trận đấu bắt đầu.
Tôi chọn tank – Trư Bát Giới, bên kia chọn hỗ trợ – Thái Văn Cơ.
Ngay từ đầu trận, ta lại mở mic:
“Trời ơi, trên bản đồ nhiều vàng mà mọi người không nhặt à?”
“Một mình chị nhặt không xuể luôn nè ~”
“Các bảo bối, chị muốn mọi người cũng nhặt thật nhiều vàng nha ~”
Mấu chốt là ngay trong pha giao tranh 4vs5, ta – người chơi hỗ trợ quan trọng nhất – lại không thèm xuất hiện, khiến cả team chúng tôi toàn bộ bị quét sạch.
Tôi: “…”
Những người khác đã nhịn không nổi.
Nhưng vì đang livestream, họ chỉ dám chửi nhẹ:
“Cô ăn nấm nhiều quá à? Cầm tướng hỗ trợ mà chạy lung tung như đứa mất não ?”
15
Blogger bên đối thủ lập tức giở giọng mít ướt:
“Xin lỗi, tất cả là lỗi của em, là bảo bối ngốc nghếch, không biết chơi game.”
“Anh đừng giận, đừng mắng em có không?”
Tôi thật sự không hiểu, nhãn hàng nghĩ gì mà lại chọn ta?
Chẳng lẽ chỉ vì có nhiều fan?!
Chơi game còn không biết, tranh gì cái job quay quảng cáo game?
Làm sao thể hiện tinh hoa của trò chơi đây?!
Nhưng tôi không ngờ, drama thực sự mới chỉ bắt đầu.
Ván tiếp theo chưa đến 10 phút, ta đã spam nút đầu hàng liên tục.
Một nam diễn viên trong team tức giận đến mức mở mic chửi thẳng:
“Đừng có mà trò Nhật Bản, đầu hàng hoài !”
Bên kia lại giở giọng tội nghiệp:
“Nhưng chênh lệch kinh tế lớn như , đánh sao mà đánh?”
Nam diễn viên:
“Cô có phải thực dụng quá không?”
“Cô chưa nghe câu ‘lật kèo thần thánh’ bao giờ à? Hệ thống mà muốn thua, thì cứ tát vào mặt nó hai cái!”
Có lẽ thấy ai cũng bốc hỏa, ta cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn hơn một chút.
Thấy ta đã “biết điều”, tôi bắt đầu phân tích hình.
Lúc này không thể lao ra ngoài, team địch chuẩn bị đẩy thẳng trụ chính, gọi lính siêu cấp.
Phải thủ trụ trước, sau đó tìm cơ hội đẩy ngược nhà chính của họ.
Tôi : “Đừng ra ngoài, ở nhà thủ trụ.”
Cô ta: “……”
Tôi: “Ủa, tôi có thể xin bảo hiểm tai nạn lao không?”
Trận này tôi cày nát suốt một tiếng, cuối cùng cũng thoát khỏi khổ nạn.
Tôi dứt khoát ngắt kết nối, câu “chúc ngủ ngon” với fan xong là bay thẳng.
Bạn thấy sao?