Sau khi về quê ăn Tết, do tín hiệu kém nên tôi trả lời tin nhắn của trai hơi chậm.
Lúc mạng load xong, tôi thấy tin nhắn ấy gửi lại đã hơn 99+.
Anh ấy:
【Bé cưng, em lên núi rồi là không thèm để ý đến nữa à?】
【Ở trên núi có trai mới rồi phải không?】
【Không phải chứ, em thực sự không trả lời luôn à?】
【Em có thể đừng trai mới của em nữa không?】
【Quan tâm một chút đi…】
【Anh không thể hiểu nổi.】
【Hai tiếng không liên lạc với .】
【Em huấn luyện đặc biệt à? Sao có thể chịu đựng ?】
【Em có thể trân trọng một chút không?】
Tôi vội đi chợ, chỉ kịp nhắn lại một câu:
【Thôi bỏ đi, với mấy người thành phố như đúng là không xong.】
Tối hôm đó, Weibo bùng nổ.
#Ảnh đế Kỳ Tụng bị chê là dân thành phố#
#Ảnh đế Kỳ Tụng đáng trân trọng#
1
Trước khi về quê, tôi và trai Kỳ Tụng đã cãi nhau một trận lớn.
Anh ấy muốn theo tôi về nhà ăn Tết, tôi từ chối thẳng thừng.
Chỉ với gương mặt đẹp trai quốc dân đó, nếu tôi dẫn về thì chuyện đương bí mật của chúng tôi chắc chắn không giấu nổi nữa.
Sau đó, quản lý của ấy nhận cho một lịch trình, muốn về cũng không , chuyện này coi như tạm gác lại.
Tối qua, làng tôi có trận mưa lớn, một cột sóng bị hỏng, nhân viên vẫn chưa sửa xong.
Mạng trong làng càng tệ hơn.
Lúc mạng load , tôi phát hiện tin nhắn ấy gửi lại vẫn là 99+.
Kỳ Tụng:
【Bé cưng, em lên núi rồi là không thèm để ý đến nữa à?】
【Ở trên núi có trai mới rồi phải không?】
【Không phải chứ, em thực sự không trả lời luôn à?】
【Em có thể đừng trai mới của em nữa không?】
【Quan tâm một chút đi…】
【Anh không thể hiểu nổi.】
【Hai tiếng không liên lạc với .】
【Em huấn luyện đặc biệt à? Sao có thể chịu đựng ?】
【Em có thể trân trọng một chút không?】
【Thật sự đó, trên thế giới này, người như không còn nhiều đâu.】
【Vừa đẹp trai vừa dễ thương, còn em nữa. 184, 21.5.】
【Đối xử với em tốt, đầu óc cũng thông minh, gì cũng giỏi.】
【Anh gửi em 1 tệ, cầu xin em hãy trân trọng .】
Nhưng không gửi tôi 1 tệ, mà là 5.201.314 tệ.
Tôi lập tức gõ chữ giải thích rằng làng bị mất sóng, không phải tôi cố không trả lời, vừa gõ xong thì tin nhắn không gửi .
Vì mạng lại đang quay vòng tròn.
Mệt mỏi.
Lúc này, bố mẹ tôi lại hét lên:
“Đường Sơ Sơ! Con bị táo bón rồi ngồi lì trong nhà vệ sinh luôn à? Sao còn chưa ra?”
Họ giục tôi ra chợ, tôi nhét điện thoại vào túi rồi nhanh chóng leo lên xe ba gác.
Tin nhắn cuối cùng tôi gửi ấy là:
【Thôi bỏ đi, với mấy người thành phố như đúng là không xong.】
2
Đến thị trấn, điện thoại tôi cuối cùng cũng có sóng.
Tôi vội mở ra xem Kỳ Tụng đã nhắn gì, phải nhanh chóng trả lời ngay.
Không là ấy lại suy nghĩ lung tung cho mà xem.
Năm ngoái cũng , tôi về quê ăn Tết, vì tín hiệu kém nên trả lời tin nhắn ấy hơi chậm.
Anh ấy liền nghi ngờ tôi lén lút đi xem mắt, cứ liên tục hỏi tôi sau Tết có quay về không, có còn ấy không.
Cuối cùng còn cố mặc áo sơ mi đen, cài kẹp áo chỉnh tề, chụp ảnh gửi cho tôi…
Thấy tôi không trả lời cũng không nhận tiền, ấy lại nhắn thêm một đống tin:
【Bây giờ em không còn ham tiền nữa à?】
【Có phải vì trước đây cho em quá nhiều, giờ em có biệt thự lớn, siêu xe rồi nên không thiếu tiền nữa, chẳng còn ham muốn tầm thường gì nữa phải không?】
【Vậy để kể cho em nghe chuyện drama của đồng nghiệp cũ, em có muốn nghe không?】
Quản lý của Kỳ Tụng vừa nhận cho ấy một vai khách mời trong một bộ phim tiên hiệp.
Nghe diễn viên cũ bị bóc phốt chuyện cảm, đoàn phim không dám dùng nữa, phải tìm ấy đến thế chỗ.
【Nghe.】 Tôi gõ chữ nhanh như chớp.
Drama thế này sao tôi có thể bỏ lỡ, nhất là chuyện trong giới giải trí.
Kỳ Tụng chắc là vẫn ngồi chờ tin nhắn tôi, vừa thấy tôi trả lời, lập tức nhắn lại:
【6.】
【Đừng “6” với em, em sẽ nghe thành “love you”.】 Tôi gõ vội.
【Nói nhanh đi, em muốn hóng!】
Anh ấy không nhắn tin nữa, trực tiếp gọi điện kể drama cho tôi nghe.
Kể xong, hai đứa lại nũng nịu với nhau một lúc.
Nghe xong, bố mẹ tôi lại giục, tôi nhanh chóng cúp máy.
Nhắn lại một câu: 【Đang đi chợ với bố mẹ.】
Anh ấy nhắn lại ngay: 【Đi chợ là gì ?】
Tôi: 【Một kiểu đấu giá ngoài trời.】
【Hoặc có thể hiểu là, tập hợp hết dân làng lại rồi cầm roi quất.】
Lúc tôi ôm một con gà bên tay trái, một con vịt bên tay phải, ngồi xe ba gác về nhà, lại thấy tin nhắn của Kỳ Tụng.
Anh ấy: 【Vợ ơi, em không thể dỗ dành một chút à?】
Tôi: 【Được .】
【Anh thấy gì nào?】
Anh ấy nhắn lại ngay: 【Anh thấy tốt hơn nhiều rồi.】
Tôi: 【Thấy tốt hơn là .】
【Đi chơi đi.】
3
Hôm sau.
Tôi vừa ngủ dậy đã nghe tin hôm nay nhà tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt.
Sét đánh giữa trời quang.
Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối ngay lập tức.
Nhưng bố mẹ nhà trai đã đến tận nhà, chỉ còn chờ tôi dậy gặp mặt.
Người ta tìm đến tận cửa rồi, tôi có muốn trốn cũng không .
Việc đầu tiên tôi là lấy điện thoại ra báo cáo với Kỳ Tụng.
Ai ngờ, ngay trên thanh thông báo tin nhắn, tôi đã thấy Weibo đang rầm rộ mấy hot search:
#Ảnh đế Kỳ Tụng bị chê là dân thành phố#
#Ảnh đế Kỳ Tụng đáng trân trọng#
#Kỳ Tụng lên án paparazzi tiết lộ đời tư#
#Bạn bí mật của ảnh đế Kỳ Tụng là ai?#
Nhấn vào mới biết, toàn bộ trạng thái của Kỳ Tụng khi nhắn tin và gọi điện cho tôi hôm qua, đều bị paparazzi nấp trên cây chụp lại rõ mồn một.
Đột nhiên, một hot search mới vọt lên đứng đầu.
#Tiểu hoa đán Hứa Nhan về quê ăn Tết, mỹ nhân đẹp nhất làng#
#Hứa Nhan lỡ tay thả like bài CP Kỳ Tụng & Hứa Nhan#
#Hứa Nhan nghi ngờ là bí mật của Kỳ Tụng#
#Kỳ Tụng & Hứa Nhan rất xứng đôi#
Thấy hot search mới, tôi nhíu mày, chụp màn hình rồi thẳng tay gửi cho Kỳ Tụng, hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
Hứa Nhan từng đóng vai của Kỳ Tụng trong một bộ phim chính kịch ấy đóng chính.
Có vẻ như ta nhập vai quá sâu, không thoát ra nổi, từ đó một phát lao dốc không phanh, thích Kỳ Tụng đến mức không kiểm soát nổi.
Dù Kỳ Tụng đã từ chối ta không biết bao nhiêu lần, ta lại càng bị từ chối càng lì lợm.
Chuyện điên rồ nhất là có lần ta định gõ cửa phòng khách sạn của đoàn phim để “tự đề cử” chính mình cho Kỳ Tụng.
Tiếc là khi cửa mở ra, người đứng bên trong lại là tôi – người đến thăm đoàn phim.
Tôi đợi suốt nửa tiếng, Kỳ Tụng vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Dựa theo lịch trình việc của ấy, hôm nay ấy đáng lẽ đã xong việc và về nhà rồi.
Người đâu rồi?
4
Sau khi chuẩn bị xong, tôi bước ra ngoài, vừa thấy người ngồi trong phòng khách liền tưởng mình hoa mắt.
Người đàn ông đó đứng dậy, đi về phía tôi:
“Đường Sơ Sơ, lâu rồi không gặp, em còn nhớ không?”
Tôi sững người tại chỗ, thậm chí không đưa tay ra bắt lấy tay của Triệu Tư Nam.
Sao tôi có thể quên ta chứ?
Chúng tôi từng là thanh mai trúc mã, cùng nhau đến thành phố lớn lập nghiệp.
Nhưng ta lại vì cặp kè với tiểu thư nhà tổng giám đốc công ty mà phản bội tôi, hãm tôi, khiến tôi mất việc.
Cuối cùng tôi thậm chí suýt phải ngủ dưới gầm cầu vì không có tiền.
Nếu lúc đó tôi không cờ cứu Kỳ Tụng khi ấy bị thương, ấy cho ở nhờ, giúp tôi tìm công việc mới, rồi sau đó lâu ngày sinh , thì bây giờ cuộc sống tôi đã chẳng thể vui vẻ như thế này.
Tôi thực sự rất hận Triệu Tư Nam.
Nhưng để bố mẹ không lo lắng, tôi chưa từng kể với họ chuyện mình bị ta mất việc.
Mẹ tôi thấy tôi không gì, vội vàng lên tiếng thúc giục:
“Sao con không gì? Hồi nhỏ hai đứa chẳng phải chơi rất thân sao?”
“Bác Triệu là đối tượng xem mắt của con hôm nay đấy, đều là người hiểu rõ gốc gác, hai đứa mà ở bên nhau thì chúng ta phụ huynh cũng yên tâm.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, ngoài cửa đã vang lên giọng oang oang của thím Vương:
“Con nhà họ Đường, trai con tới tìm con kìa, sao con không ra đón người ta đi?”
“Nhà con đúng là mồ mả tổ tiên bốc khói, vớ một chàng rể cao ráo đẹp trai như thế này.”
Nghe , tôi sững người.
Người đi phía sau thím Vương là Kỳ Tụng, xách theo cả đống túi lớn túi nhỏ, bước vào nhà.
Tóc ngắn đen chỉnh sửa tỉ mỉ, bên ngoài vest đen là một chiếc áo khoác dài cùng màu.
Dù đeo khẩu trang, đôi mắt sắc sảo kia vẫn sáng rực, thu hút mọi ánh .
Thím Vương thấy trong nhà còn có người khác, lập tức há hốc mồm:
“Con nhà họ Đường, con có trai rồi mà còn đi xem mắt? Như là không có đạo đức đâu nhé.”
Cùng lúc đó, Kỳ Tụng vừa thấy Triệu Tư Nam liền quay sang tôi, ánh mắt tràn đầy uất ức:
“Bảo bối, em đang đi xem mắt à?”
“Anh đến không đúng lúc rồi sao?”
“Hay là đi trước nhỉ? Nhường chỗ cho ‘ trai’ của em.”
“Nhưng hết Tết em sẽ về nhà tìm và bé con đúng không? Anh trai này sẽ không cướp của đâu, đúng chứ?”
Bạn thấy sao?