Bạn Tôi Đòi Đạp [...] – Chương 1

Không lâu sau khi khai giảng, cùng phòng của tôi đã tham gia vào một đội đạp xe của những người giàu có, ngày nào cũng đạp xe đến nửa đêm mới về ký túc xá.

Cô ta còn bí mật hỏi chúng tôi: “Đội trưởng muốn mình tham gia hoạt đạp xe khỏa thân ngoài trời, mọi người nghĩ mình có nên đi không?”

Tôi khiếp vía, vội vàng khuyên ta đừng đi, nếu không bị bắt nạt thì cũng không gì.

Sau khi tôi khuyên nhủ nhiều lần, cùng phòng đã từ bỏ hoạt đạp xe khỏa thân.

Sau đó, một khác trong đội đạp xe đã công khai đương với đội trưởng.

Bạn cùng phòng tức giận đến phát điên, đẩy tôi xuống cầu thang khiến tôi ngã chết. 

“Đều tại mày hỏng chuyện tốt của tao. Nếu không người bước chân vào giới nhà giàu đã là tao rồi!” 

Mở mắt lần nữa, tôi quay trở lại ngày cùng phòng đắn đo muốn tham gia hoạt đạp xe khỏa thân. 

Tôi gật đầu không chút do dự: "Muốn đi thì đi, can đảm lên!"

1.

“Mọi người xem, mình có nên tham gia hoạt đó không?” Giọng e thẹn của Vương Kiều vang lên bên tai tôi.

Tôi không khỏi ngẩn người một chút.

“Tất nhiên là không thể đi rồi, cậu điên à? Đây là hoạt đạp xe khỏa thân đó, là biết không có ý tốt gì rồi.”

“Đúng đúng , hơn nữa còn ở nơi hoang vu, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”

Nghe hai cùng phòng khác hết lòng ngăn cản Vương Kiều, một ý nghĩ khó tin nảy ra trong đầu tôi, chẳng lẽ tôi thực sự đã tái sinh?

“Lâm Nhiên, cậu nghĩ sao?” Vương Kiều do dự tôi.

“Cậu cũng chơi đạp xe mà, đúng không? Làm gì có chuyện lộn xộn như nhỉ? Thể thao không phân biệt nam nữ, các cậu toàn nghĩ bậy bạ thôi. Đội trưởng muốn mọi người vượt qua giới hạn nam nữ, thực sự tận hưởng việc đạp xe. Cậu xem mình nên chọn thế nào?”

Nghe Vương Kiều hỏi, ánh mắt tôi lóe lên.

Kiếp trước tôi kiên quyết khuyên ta đừng tham gia trò đạp xe khỏa thân, quá nguy hiểm.

Đạp xe chính thống không bao giờ chơi mấy trò lộn xộn như .

Người nghĩ ra ý tưởng này, là biết không có ý tốt. Dụ dỗ con đến nơi hoang vắng, ai biết sẽ xảy ra chuyện kinh khủng gì.

Vương Kiều nghe phân tích của tôi, cũng không khỏi sợ hãi. Cuối cùng do dự từ chối đề nghị của đội trưởng.

Tôi tưởng mình đã cứu ta một mạng, ai ngờ thứ vô ơn đó biết Chu Thắng Lâm và các nữ đội viên khác nhau, liền đẩy tôi xuống cầu thang chết.

Một kẻ thấy con là tán tỉnh, còn giả con nhà giàu, chỉ có ta coi là báu vật.

Nếu đã thích như , kiếp này tôi nên thành toàn cho ta.

Nghĩ đến đây, tôi với ta: “Câu lạc bộ đạp xe của mình khá nghiêm túc, không bao giờ chơi mấy trò kiểu này, mình tin vào mắt của cậu. Nếu cậu thấy họ không có ý đồ xấu, thì cứ tham gia thoải mái.”

Được tôi khẳng định, Vương Kiều lập tức tươi.

“Các cậu thấy chưa, Lâm Nhiên đây là hoạt chính thống, quả nhiên là các cậu nghĩ bậy.”

Hai cùng phòng khác khuyên nhủ, bị móc như , lập tức tức giận mặt xanh.

“Được, coi như chúng tôi lo chuyện bao đồng, nếu có chuyện gì thì tự đi mà chịu.”

Vương Kiều hừ lạnh, không thèm để ý hai người kia, quay sang ôm tôi thân thiết.

“Lâm Vi, cậu xem, đạp xe ngoài trời thì mình nên mặc gì?”

2.

Đúng là tôi giống như Vương Kiều, đều tham gia nhóm đạp xe. Nhưng tôi tham gia vào câu lạc bộ đạp xe chính thống của trường, còn ta lại tham gia vào một đội đạp xe tư nhân của một nhóm con nhà giàu trong trường.

Lúc đó, tôi khuyên ta cùng tôi đi phỏng vấn vào câu lạc bộ, Vương Kiều không hứng thú với môn thể thao này. Thế mà sau đó, ta lại tham gia vào đội đạp xe tư nhân.

Tôi cũng có ấn tượng về đội trưởng của đội đạp xe, Chu Thắng Lâm.

Nghe các chị trong câu lạc bộ , hắn ta là một kẻ đê tiện. Bất kỳ nào vào câu lạc bộ, tên này đều tán tỉnh quấy rối.

Vì không sửa đổi, Chu Thắng Lâm bị câu lạc bộ đuổi ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...